VĂN PHÒNG THÁM TỬ SỐ 1 DÀNH CHO CÁC QUÝ BÀ - Trang 93

với ông Patel, nhưng cũng có thể không, có đủ lí do để từ chối ông ta sao?
Cô là ai khi buộc tội một người cha Ấn Độ đang lo lắng trong khi cô thực
sự biết quá ít về cuộc sống của con người này? Cô cảm thấy thông cảm sâu
sắc với cô con gái. Quả là kinh khủng khi có một người bố như ông ta,
khăng khăng giữ con mình trong cái lồng mạ vàng. Bố của cô không bao
giờ quyết định bất cứ việc gì thay cô. Ông tin tưởng cô và ngược lại cô
không bao giờ giấu ông chuyện gì- t một phần sự thực về Note.

Cô nhìn lên. Ông Patel đang dõi theo cô với đôi mắt tối sẫm, đầu cái gậy

của ông ta đập liên hồi xuống sàn nhà.

“Tôi sẽ tìm ra cho ông”, cô nói. “Mặc dù tôi phải nói rằng tôi thực sự

không thích làm việc này. Tôi không thích cái ý tưởng theo dõi một đứa
trẻ”.

“Nhưng bọn trẻ phải được theo dõi!” ông Patel nhận xét. “Nếu bố mẹ

không giám sát con mình thì chuyện gì sẽ xảy ra. Cô trả lời đi!”.

“Sẽ tới lúc bọn trẻ phải tự lo liệu cuộc sống của mình. Chúng ta phải để

chúng đi”.

“Thật ngớ ngẩn!” ông Patel hét lên. “Sự ngớ ngẩn tân thời. Bố tôi đánh

tôi khi tôi hai mươi tuổi! Đúng thế, ông đã đánh tôi vì tôi phạm lỗi trong
cửa hàng. Và tôi xứng đáng chịu trận đòn đó. Cuộc sống ngớ ngẩn này
không có chuyện đó”.

Mma Ramotswe bước tới.
“Tôi là một phụ nữ tân thời”, cô nói. “Vì vậy chúng ta có những quan

điểm khác nhau. Nhưng chẳng có gì để làm với vấn đề tư tưởng. Tôi đồng ý
làm việc ông yêu cầu. Bây giờ tất cả những gì ông cần phải làm là cho tôi
xem ảnh của con gái ông để tôi biết tôi sẽ theo dõi ai”.

Ông Patel chiến đấu với đôi chân của mình, dùng tay dựng thẳng cái

chân giả.

“Không cần ảnh”, ông ta nói. “Tôi có thể gọi con bé tới đây. Cô có thể

gặp nó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.