Hàn Vân Tịch quay đầu lại nhìn, cảnh giác đánh giá mắt kia, thấp
giọng hỏi "Ta không quen biết ngươi đi?"
"Ta biết ngươi là đủ." Nam tử cười nói.
"Vậy ngươi là ai?" Hàn Vân Tịch vừa dò hỏi, vừa tự hỏi có thể có một
sơn động phía sau vách đá này hay không? Người nọ hẳn ở ngay cách vách.
"Người tới cứu ngươi." Nam tử nói, tựa hồ lui ra sau một bước, Hàn
Vân Tịch trong mơ hồ thoáng nhìn qua mũi hắn, đặc biệt cao thẳng đẹp.
Mắt hẹp dài đào hoa, mũi cao thẳng, nếu lại cặp với đôi môi quyến rũ,
vậy chẳng phải là một mỹ nam tử?
Đương nhiên, lúc này Hàn Vân Tịch không có tâm tư để nghĩ đến điều
này.
Nàng rất khẳng định, nàng chưa từng thấy qua gia hỏa này.
"Huynh đài, ở ngay lúc này thừa nước đục thả câu, không thích hợp
đi." Nàng nhàn nhạt nói, dịch vị trí, quay mặt vào vách tường.
"Không tệ. Ta hiện tại cũng không tính toán cứu ngươi, vì thế chúng ta
hãy nói chuyện trong khi nhàn rỗi." Nam tử cười đặc biệt mê người, thanh
thản lười biếng, không giống như đang ở trong một hoàn cảnh nguy hiểm
chút nào.
Rõ ràng là đang đùa giỡn nàng ! Hàn Vân Tịch nhịn không được trợn
trắng mắt, đơn giản quay đầu đi không để ý tới. Nàng nghĩ, gia hỏa này hẳn
là đi ngang qua để mua nước tương đi*?
*Đi ngang qua để mua nước tương (
打酱油): ở đây có nghĩa là nàng
nghĩ người kia dừng lại nhưng sau đó sẽ rời đi bởi vì không có gì liên quan
đến mình cả. {Dịch: Emily Ton}