cùng nhau bị đưa vào trong miệng như thế, trong lúc nhất thời làm sao
có thể nuốt xuống?
Thuốc viên đã bị mắc kẹt nửa vời ở trong cổ họng, sắc mặt nàng tím
lại, đột nhiên ho khan kịch liệt, liên tục nôn khan.
Long Phi Dạ bất ngờ, vội vàng để nàng nằm sấp xuống, vỗ vỗ lưng
cho nàng.
Hàn Vân Tịch khó chịu đến nỗi nước mắt đều rơi xuống, phải biết
rằng, sáu viên thuốc viên lớn nhỏ này tương đương với sáu viên thuốc bao
con nhộng ở thời hiện đại!
Nàng dùng hết sức nôn khan, quả thực là đang dùng sinh mệnh để nôn
mửa, một hồi lâu, cuối cùng đã nôn ra sáu viên thuốc khiến nàng gần như
nghẹt thở.
Hô......
Sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nước mắt của Hàn Vân Tịch cũng
bắt đầu rơi xuống từng hạt một.
Lúc này, một chút sức lực nàng cũng đều không có, cảm giác mình
giống như là một quả bóng, đã bị hút khô không khí.
Nàng ghé vào trong khuỷu tay Long Phi Dạ, rũ đầu xuống, rũ mắt
xuống, đôi mắt trống rỗng.
Thật sự là rất khó chịu!
Long Phi Dạ, ngươi là tên hỗn đản, ngươi đây là tới cứu người hay là
mưu sát người? Ngươi chưa bao giờ cho người bệnh uống thuốc hay sao?
Ai ngờ, đúng lúc này, bên tai lại truyền đến giọng điệu không vui và
ghét bỏ của Long Phi Dạ, "Vì sao lại ngốc như thế?"