VÀNH KHĂN CHO EM - Trang 6

tờ lá cải huênh hoang, sống bằng cách tống tiền. Gã thu lượm tin tức đây đó
và thường đưa cho các tay dao búa quanh thành phố Kansas làm một cú lấy
thưởng.
- Chà, nhằm nhò gì, - Hennie vừa trả lời vừa hít mùi thơm từ miếng jăm
bông chiên bay ra. Hienie hít hít:
- Cho tôi một đĩa như thế, và một li.
Cô gái đẩy bàn tay sờ soạng của gã rồi quay lại quầy. Bailey nhồm nhoàm
nói:
- Làm sao tôi cũng phải kiếm một ít tiền. Anh có mối nào không?
- Không. Nếu có, tôi sẽ ngoắc anh nhưng bây giờ chẳng thấy có gì hợp với
anh hết. Đêm nay tôi phải làm việc nghiêm chỉnh. Lấy tin về Blandish. Tiền
công chỉ có 20 đôn nhưng thức uống khá lắm.
- Blandish là ai?
- Anh ở đâu ra thế? – Hennie nói với giọng miệt thi. – Blandish là tay giàu
nhất Mỹ quốc. Hình như lão có đến hang trăm triệu đô la.
Bailey thọc mạnh cái nĩa vào lòng đỏ trứng, gầm lên:
- Còn tôi thì chỉ có 5 đô la thôi. Đời là thế. Tại sao tờ lá cải quan tâm đến
lão?
- Không phải lão mà là con gái lão. Anh thấy cô ta chưa? Ngon mắt lắm.
Tôi chịu mất mười năm để ngoạm nó một miếng đấy!
Bailey có vẻ không lưu tâm nhiều.
- Bọn con gái đầy nhóc tiền ấy, tôi biết rồi. Chúng cũng biết tiêu tiền lắm.
- Con bé này còn quá biết là khác – Hennie thở ra. – Ông bố cho mở tiệc
mừng sinh nhất lần thứ hai mươi bốn, độ tuổi thật lý tưởng. Lão tặng nó các
hạt kim cương gia bảo. (Gã tròn mắt). Chà, cái chuỗi thật hay. Già cỡ dăm
chục thôi.

Cô gái mang thức ăn đến và cố sức đứng xa gã. Hennie kéo ghế lại ăn uống
nhồm nhoàm. Bailey đã xong, xỉa răng bằng que diêm. Hắn nghĩ thầm:
“Năm mươi thiên! Có cách nào chộp được không? Riley dám làm không?”
- Cái vụ nhảy nhót đó diễn ra ở đâu vậy? Tại nhà à?
- Phải, sau đó thì cô bé đi chơi tối với tên bồ nhí – Jerry MacGowan - ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.