VÀNH KHĂN CHO EM - Trang 7

khách sạn Chiếc Giày Vàng.
- Mang cả chuỗi hột?- Bailey hỏi lửng lơ.
- Cam đoan với anh là một khi đeo vào, cô ta không chịu cởi ra đâu.
- Chưa chắc.
- Chắc mà. Sẽ có báo chí tham dự nữa.
- Cô ta đến khách sạn lúc mấy giờ?
- Nửa đêm. (Hennie ngừng lời, cái nĩa chỉa lên). Anh định gì thế?
- Không có gì. (Bailey thản nhiên nhìn). Cô ta chỉ có ở đó một mình với gã
MacGowan? Ngoài ra không còn ai cả à?
- Không. (Hennie vụt thả cái nĩa xuống, dáng vẻ không hài lòng). Này nghe
đây! Chớ có nghĩ đến cái chuỗn ấy nữa. Không được đâu. Riley với anh
không đủ sức giật xâu chuỗi. Để tôi tìm cho mối khác.
Bailey cố mỉm cười, cái cười của loài sói.
- Chớ hoảng hốt. Tôi biết cái gì làm được, cái gì không. (Hán vụt đứng
lên). Thôi tôi rút dù.Nhớ nhé. Gặp được mối nào thì cho tôi hay. Chào ông
bạn già.
- Sao đột nhiên anh lại đi gấp như vậy? – Hennie nhíu mày nói.
- Phải đi trước khi già Sam thức giấc. Tôi đã hứa với lão là không tốn tiền
ăn nhậu nữa. Thôi chào!
Hắn trả tiền và đi về chiếc Packard. Nắng ngợp người, li uytxki làm đầu óc
hắn quay cuồng. Hắn ngồi trước vô lăng, đốt điếu thuốc suy nghĩ.
Chuyện xâu chuỗi mà lộ ra thì bọn du đãng sẽ bu tới ngay. Không biết
Riley có dám chơi cú này không? Hắn thích cùi chỏ đánh thức già Sam dậy.
- Nhúc nhích một chút xem nào! Cả đời lão chỉ biết ngủ thôi sao?
Già Sam người khô cằn, khoản sáu mươi, từ từ ngồi dậy, mắt hấp háy, nói
giọng chờ đợi:
- Đi ăn chứ?
- Tôi ăn rồi, - Bailey vừa trả lời vừa mở máy.
- Tốt, thế còn tôi thì sao?
- Nếu có hào thì cứ việc. Tôi không đãi lão đâu.
Già Sam thở dài, siết sợi dây nịt vào them một nấc, chụp cái mũ phớt cáu
bẩn lên cái mũi đỏ to sồ. Lão buồn rầu hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.