VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 97

- Không...
- Vậy chứ bác sợ con gì?
- Con gái...
Hương Điểm bật cười hăng hắc vì câu trả lời của ông bác già.
- Con gái làm mình đau, mình khổ suốt đời...
An Hóa nói trong lúc cúi nhìn xuống đất như giấu nước mắt ứa ra. Hương
Điểm thầm thở dài. Lát sau nàng mới chầm chậm lên tiếng.
- Con trai cũng làm mình đau vậy bác...
An Hóa gật đầu như thông cảm với cô cháu gái.
- Cháu vẫn chưa quên à?
- Dạ quên thời cũng quên mà đau thời vẫn còn đau. Vết thương dù lành vẫn
còn sẹo. Đó là vết thương ngoài da còn vết thương lòng thời cháu nghĩ dù
đã lành nhưng cứ âm ỉ đau hoài... Cháu nghĩ bác khổ chứ không đau...

Nghe tới đó An Hóa ngước lên nhìn Hương Điểm. Ông ta thấy mắt của
nàng long lanh. Hơi mỉm cười gật đầu ông ta nói nhỏ và chậm.
- Bác khổ chứ không đau. Riêng cháu đau mà khổ nữa. Phải ý cháu muốn
nói như vậy?
Hương Điểm cười buồn. An Hóa chợt nắm lấy bàn tay của nàng dặc dặc
mấy cái như để an ủi.
- Bác già rồi cho nên sẽ không còn khổ bao lâu nữa. Chỉ có cháu...
Hương Điểm nhìn ông bác già cười như hiểu được cái ý của ông ta. Nàng
cảm thấy từ bàn tay gầy gò truyền qua bàn tay mình một thứ tình cảm nhẹ
nhàng và dịu dàng. Nó như là sự cảm thông và chia xẻ của hai người đồng
cảnh ngộ.
- Bác...
Đang nhổ cỏ An Hóa lên tiếng dạ theo thói quen. Bật cười Hương Điểm hỏi
nhỏ.
- Có tình bạn giữa một người già và một người trẻ hôn bác?
Ngước đầu lên nhìn tàng cây phong cao ngất An Hóa im lìm như suy nghĩ
giây lát mới trả lời.
- Bác nghĩ là có thể... Đó là bạn vong niên. Bộ cháu muốn mình là bạn với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.