VỀ ĐÂU - Trang 11

Trần Vũ chẳng buồn ngoái lại. Anh chỉ nói:
-Không phải tiếng Mỹ. Tiếng Pháp.
-Tiếng Pháp lại càng phức tạp.
Nói xong thì bỏ đi.
Ngang qua căn nhà của lãnh đạo, thấy cái bóng của vương gia đi qua đi lại,
Đức Hải vội vàng tắt đèn pin và bước lẩn vào trong bóng tối.
Tôi thả bộ, đi về phía Trần Vũ.
-Em có món quà nhỏ cho anh.
-Cô nên về ngủ đi. Tôi muốn nằm một mình.
Nhưng tôi đã sấn tới mấy bước và thảy gói thuốc lá lên ngực anh.

&

Trong buổi họp, Đức Hải nói:
-Nhân danh bí thư tôi đề nghị đồng chí Vũ nộp lại cái đài cho cơ quan.
Nhiều đồng chí cần đài mà không có.
Trần Vũ mở thắt lưng lấy cái radio, đặt ngay trước mặt mình.
-Còn khẩu súng và cây đèn dầu, anh có muốn tịch thu nốt không?
Đức Hải nói:
-Khi nào cần, tôi sẽ thông báo.
Cuối buổi họp Trần Vũ ra gốc cây ở sau bếp ngồi hút thuốc. Đó là gói
thuốc tôi cho anh tối hôm qua. Tôi thấy ái ngại cho anh. Tôi đến gần và
nói:
-Anh không nên sống đơn độc như thế.
-Tôi không sống đơn độc. Tôi bị cô lập. Thu không biết rằng tôi đã vào
rừng bằng một tâm tình rất đẹp, và bằng hào khí của một chàng tráng sĩ
sao? Thu không biết rằng một sĩ quan tốt nghiệp trường Võ bị Quốc gia Đà
Lạt tương lại sẽ có thể trở thành tướng lãnh sao? Vào đây tôi chỉ muốn làm
một anh du kích mà còn bị nghi ngờ. Còn gì bẽ bàng hơn thế không?
Lúc ấy có tiếng Đức Hải gọi:
-Đồng chí Thu. Vương gia cần gặp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.