VỀ ĐÂU - Trang 18

Xế chiều Trúc rủ tôi bơi xuồng đi lùa vịt về. Hồi ở trong chiến khu tôi cũng
có chèo xuồng nên phụ cô gái một tay. Xuồng đi ngược nước, chậm và êm
ái. Cây hai bên sông rợp mát, cò trắng đậu lác đác trên ngọn cây thấp. Trúc
nói:
-Con muốn lên Sài Gòn.
-Sao con không làm ở Cần Thơ nữa?
-Ghê lắm.
-Sao vậy?
-Đó là một gia đình kinh khủng. Người ta bắt con chăm sóc một ông già bị
bệnh “an-dây-mơ” gì đó.
-Bệnh đó có gì ghê gớm đâu.
-Người bệnh thì không sao nhưng người nhà thì ghê gớm. Họ bắt ông già
ngồi trong một chậu thau lớn. Con phải tắm cho ông ta, nhưng phải hứng
cái nước tắm ấy, không được rớt ra ngoài một giọt.
-Để làm gì?
-Để rửa chén. Rửa nước đầu bằng thứ nước đó. Rồi tráng qua một lượt
nước máy là xong. Mỗi lần cầm chén cơm, nghĩ tới, cứ muốn ói.
Trúc cho xuồng vượt qua đàn vịt, dừng lại trên đầu dòng, cầm ngang cây
sào. Lũ vịt kêu cạc cạc, thả lững lờ trắng cả mặt sông. Trúc đứng trên
xuồng dùng sào lùa vịt. Tôi thì chèo. Đàn vịt trôi theo đám lục bình. Nắng
phai trên những đợt sóng mỏng, tản mạn, lặng lẽ.
Tôi hỏi:
-Con lên Sài Gòn, bỏ đàn vịt sao?
-Con muốn tìm một tương lai.
Vì tương lại không có ở cái làng Vị Thủy chằng chịt kinh rạch, tận trong
ngóc ngách, xó xỉnh, cách Cần Thơ bảy tám chục cây số này.
Tôi không hiểu sao một tay đại úy bộ binh quân lực Việt Nam Cộng Hòa
như Quỳnh lại chọn cái nơi đồng không mông quạnh này mà sống đời.
Bình sinh hắn đâu phải tay vừa, từng làm đại đội trưởng biệt động quân,
từng thoát chết trong vụ bao vây của Việt cộng với trận “mở đường máu”
ngoạn mục không thua gì phim chiến tranh của Mỹ, vậy mà bây giờ xếp
giáp quy hàng về nương náu chốn này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.