VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 90

Cái mệnh lệnh ấy mới thực kỳ quặc bởi nó được phát ra từ cửa miệng

người chẳng hề có chức có quyền gì cả. Nhưng dân làng nghe. Người ta
thấy cụ có sức mạnh. Khi thôn xóm đã trở lại thanh bình người ta mời cụ ra
làm chủ tịch Mặt trận nhưng cụ vin vào lý do mình ít chữ nghĩa, nhất định
từ chối. Song, việc làng từ lớn đến nhỏ không thể vượt qua mắt cụ. Giờ đây
tuổi già sức yếu phải yên vị nằm đó thì chỉ những kẻ láo lếu như Nguyễn
Văn La mới có gan báng bổ lại những lời khuyên răn của cụ.

Cụ đưa bàn tay xương xẩu lên tìm bàn tay Tân chứ không phải bàn tay

Ưng, - con trai cụ. Cầm được rồi, cụ cứ nắm lấy như những cọng rơm khô
buộc quanh một chùm củ mài củ sắn. Cụ muốn nói một điều gì mà nghĩ
mãi chưa ra hoặc giả quá mệt mỏi chưa cất lời lên được. Lát sau, bỗng cụ
làm động tác như kéo kéo Tân lại gần và thì thào.

Cụ nói nhiều. Câu được câu chăng. Mọi người lắng nghe và hiểu rằng

nhiều suy nghĩ đánh giá thời thế của cụ không còn thích hợp nữa nhưng vẫn
muốn nghe cụ nói. Chỉ đến khi cụ tỏ ra mệt lắm, họ mới khuyên cụ nằm im
để cụ nghỉ ngơi hoàn toàn. Họ ngồi luôn đấy bàn việc của làng. Họ nhận
định tình hình về buổi sáng và nghe Tân thuật cuộc tiếp xúc với bí thư
huyện ủy. Nội dung cuộc tiếp xúc ấy bị chìm xuống, bởi sự việc bồng bột
mới xảy ra. Đang lúc trao đổi thì Loan tìm đến. Mọi người chăm chú và
hăm hở nghe cô kể lại.

Thùy hỏi cắt ngang:

- Chúng nó có khóa tay mày không? Chúng nó có truy bức mày bắt

phải trả lời theo ý chúng không? Đứa nào đầu trò đưa ra các câu hỏi?

Cô bé chẳng tỏ ra vội vã mà cũng chẳng tỏ ra lo lắng gì trước sự kiện

này. Cô nói với bố:

- Thì bố cứ để im con kể. Chả có gì phải sợ cả. Con cầm lấy súng.

Chẳng may cướp cò. Con có chủ định bắn ai đâu mà sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.