VERONIKA QUYẾT CHẾT - Trang 172

ngoại giao lỗi lạc, và để được như thế thì cần phải học cách tiếp nhận thế
giới như nó vốn thế.

Eduard đi khỏi nhà và tối đó không về. Cha mẹ gọi điện đến nhà Maria, đến
các bệnh viện và các nhà xác của thành phố, nhưng vẫn chẳng nghe được
tin tức gì. Bà mẹ đã không còn tin vào khả năng kiểm soát tình hình trong
gia đình của ông chồng, bất chấp việc ông ấy đã có những cuộc đàm phán
tuyệt vời với người ngoài.

Ngày hôm sau Eduard xuất hiện với bộ dạng đói ăn và phờ phạc. Chàng ăn
qua quýt rồi về phòng mình, thắp hương, lầm rầm những bài kinh văn của
mình và ngủ suốt cả một ngày, một đêm. Khi chàng tỉnh dậy, một chiếc xe
đạp mới coong đã chờ chàng.
- Con hãy đi lấy những tinh thể của mình – bà mẹ nói – Mẹ đã giải thích
cho cha con hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Thế là vào cái ngày khô rang và bụi mù ấy, Eduard lòng vui như mở cờ
phóng đến nhà Maria. Thành phố được quy hoạch tốt đến độ (theo ý kiến
của các kiến trúc sư) hay tồi đến độ (theo nhận xét của Eduard) hầu như
không có một góc đường nào. Chàng đang đi về dải đường bên phải của
tuyến đường cao tốc, và bỗng vụt một cái chàng cảm thấy mình bất ngờ bị
nhấc bổng lên trời và liền sau đó rơi xuống và nằm trên mặt đường nhựa.

Mình bị tai nạn rồi.

Chàng muốn lật người lại, bởi mặt chàng đúng nghĩa là úp sấp xuống nền
đường nhựa, nhưng chàng hiểu rằng, chàng không thể chỉ đạo được thân
thể mình. Chàng nghe thấy tiếng thắng xe rít lên, tiếng người la thét, cảm
thấy như có ai đó tiến lại gần và định chạm và người chàng, nhưng liền có
tiếng thét vang lên “Đừng có động chạm gì hết! nếu ai đó động vào cậu ta,
cậu ta có thể trở thành người tàn phế cả đời đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.