VẾT BỚT MÀU CÀ PHÊ SỮA - Trang 148

20

Sigurdur Óli đang phân vân không biết nên đặt câu hỏi như thế nào. Anh

đang giữ một bản danh sách tên mười người phụ nữ từng sống ở Húsavík
trước và sau năm 1960 rồi sau đó lại chuyển về Reykjavík. Hai người trong
số đó đã chết. Hai người không có con. Sáu người còn lại đều làm mẹ trong
giai đoạn vụ cưỡng hiếp có khả năng xảy ra. Sigurdur Óli đang trên đường
đến gặp người thứ nhất. Bà ta sống ở Barmahlíd, đã li dị và có ba đứa con
đã trưởng thành.

Nhưng làm thế nào để anh có thể đặt câu hỏi với những người phụ nữ

trung niên này? “Xin lỗi, thưa bà, tôi là cảnh sát và tôi được đề cử đến đây
để hỏi xem liệu bà có bị cưỡng hiếp ở Húsavík khi bà sống ở đó không” ư?
Anh nói thử điều đó với Elínborg, cô đã có danh sách tên mười người phụ
nữ ấy, nhưng cô không hiểu được vấn đề.

Sigurdur Óli coi đó là một việc làm vô ích mà Erlendur đã đề ra. Thậm

chí nếu Ellidi đã nói sự thật và cả thời gian lẫn địa điểm đều trùng khớp và
cuối cùng họ cùng tìm ra người phụ nữ sau một quá trình điều tra lâu dài,
điều gì sẽ đảm bảo là bà ta sẽ nói tiếp về vụ hiếp dâm? Bà ta đã giữ kín
chuyện đó suốt cuộc đời mình. Vậy thì sao bà ta phải nói ra chuyện đó lúc
này? Tất cả những gì mà bà ta cần nói, khi Sigurdur Óli hay bất cứ thám tử
nào mang theo bản danh sách như thế và đến gõ cửa nhà họ, là “không”, và
anh sẽ chẳng biết nói gì hơn là “xin lỗi đã làm phiền bà”. Thậm chí nếu họ
có tìm ra người phụ nữ, chẳng có gì đảm bảo rằng việc bà ta có một đứa con
là kết quả của vụ cưỡng hiếp cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.