VẾT BỚT MÀU CÀ PHÊ SỮA - Trang 179

Elínborg và Sigurdur Óli ngồi nghe Erlendur đặt ra những câu hỏi. Họ để

ý thấy ông chuyển sang gần như thì thầm. Dường như ông không còn nói
chuyện với họ nữa, mà đã thu vào bản thân mình, lơ đãng và lãnh đạm. Ông
đưa tay lên ngực và xoa xoa nó theo bản năng, rõ ràng là ông không nhận
thức được mình đang làm gì nữa. Họ nhìn nhau nhưng không ai dám hỏi.

“Loại người nào lại chụp ảnh mộ của trẻ em nhỉ?” Erlendur hỏi lại.

Tối hôm đó Erlendur tìm ra kẻ đã cử hai tên đi đòi nợ Eva Lind, ông

nhận được thông tin từ đội phòng chống ma túy, họ có một tập hồ sơ khá
dày về hắn và phát hiện ra rằng hắn thường đến một quán rượu có tên là
Napoleon ở trung tâm thành phố. Erlendur đến đó và ngồi xuống đối diện
với hắn. Tên hắn là Eddi, khoảng bốn mươi tuổi, béo và hói. Mấy cái răng
còn lại của hắn đã ố vàng.

“Ông đã hy vọng là Eva Lind sẽ được đối đãi đặc biệt vì ông là cớm phải

không?” Eddi hỏi khi Erlendur ngồi xuống chỗ hắn. Dường như hắn nhận ra
Erlendur là ai ngay mặc dù họ chưa từng gặp mặt trước đây. Erlendur có
cảm giác là hắn đang chờ mình.

“Anh đã tìm ra nó chưa?” Erlendur hỏi và nhìn quanh căn phòng tối om,

thấy rất nhiều kẻ bất hạnh đang ngồi quanh các bàn và phác ra những cử chỉ
thô tục. Bất thình lình cái tên quán rượu chợt trở nên quan trọng trong đầu
ông.

“Ông biết rằng tôi là bạn của cô ta,” Eddi nói. “Tôi cho cô ta cái mà cô ta

muốn. Thỉnh thoảng cô ta có trả tiền tôi. Đôi khi cô ta làm lơ đi quá lâu. Cái
gã với đầu gối đau có lời hỏi thăm ông đấy.”

“Anh ta là tay chân của anh mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.