VẾT BỚT MÀU CÀ PHÊ SỮA - Trang 227

“Tôi không hiểu ông đang ám chỉ điều gì.”

“Bà sử dụng nội tạng của con người để phục vụ cho mục đích dạy học,”

Erlendur nói. “Các mẫu sinh học, tôi nghĩ chúng được gọi như vậy, tôi
không phải là chuyên gia, nhưng câu hỏi rất đơn giản: Bà lấy chúng ở đâu?”

“Tôi không cho là tôi cần phải nói với ông bất kỳ điều gì về chuyện đó,”

bà ta nói rồi bắt đầu động đến mấy đống giấy tờ trên bàn như thể mình đang
quá bận đến nỗi không có thời gian để ý đến Erlendur.

“Chuyện này rất quan trọng với chúng tôi,” Erlendur nói, “với cảnh sát

chúng tôi, để tìm ra xem liệu bộ não có còn tồn tại khồng. Rất có thể nó vẫn
còn trong bộ sưu tập của bà. Hồi đó nó đã được nghiên cứu nhưng người ta
không trả nó về đúng chỗ. Có thể có một lời giải thích hoàn toàn thẳng thắn.
Người ta phải mất thời gian để nghiên cứu nhưng cái xác thì cần phải chôn.
Trường đại học và các bệnh viện là những nơi có khả năng lưu trữ nội tạng
lớn nhất. Bà có thể ngồi đó với khuôn mặt lạnh như tiền, nhưng tôi cũng có
thể làm vài điều gì đó gây chút rắc rối cho bà, cho trường đại học và các
bệnh viện. Hãy nghĩ đến việc đôi khi giới truyền thông có thể gây phiền toái
đến mức nào, và tình cờ tôi lại quen vài người bạn làm báo...”

Hanna nhìn Erlendur thật lâu, và bà cũng nhận được một cái nhìn chằm

chằm tương tự.

“Tôi không thể nói cho ông biết điều gì cả. Đây là những chuyện khá

nhạy cảm.”

“Tôi không phải đang điều tra một hành động phạm tội,” Erlendur nói.

“Thậm chí tôi còn không biết là nó có liên quan đến việc ăn cắp nội tạng
hay không. Việc các bà làm gì với những người chết không phải là việc của
tôi, nếu như nó diễn ra trong một mức độ có thể chấp nhận được.”

Vẻ mặt của Hanna càng trở nên dữ tợn hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.