VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 118

Vậy là đủ. Thỏa thuận thế nhé.” Cách diễn đạt ưa thích của Doc: thỏa
thuận thế nhé. Một thứ mà cha của Coleman sẽ không cho phép cậu
lặp lại ở nhà.

“Ông ta sẽ không biết chứ?” Coleman hỏi.
“Bằng cách nào? Làm sao mà ông ta biết được? Làm thế quái nào

mà ông ta biết được? Đây là chàng trai số một trường Trung học East
Orange, và anh ta đi với Doc Chizner. Anh biết nếu nghĩ thì ông ta sẽ
nghĩ gì không?”

“Nghĩ gì?”
“Anh, với cái vẻ ngoài của anh, lại còn đi với tôi, thể nào ông ta

cũng sẽ nghĩ anh là một trong những đệ tử của Doc. Ông ta sẽ nghĩ
anh là dân Do Thái.”

Coleman chưa từng xem Doc như một cây hài - ông chẳng có gì

giống với Mac Machrone và những câu chuyện của Mac về việc làm
cớm ở Newark - nhưng cậu vẫn cười to trước câu đó rồi nhắc Doc,
“Em sẽ đi học ở Howard. Em không thể đến Pitt được. Em phải học ở
Howard.” Vì từ tận lúc nảo lúc nào cha cậu đã nhất quyết gửi cậu, đứa
thông minh nhất trong ba đứa con, tới một trường đại học có truyền
thống dạy dân da đen, để học cùng với đám con cái hưởng đặc quyền
của nhóm người da đen ưu tú.

“Coleman, cứ đánh cho tay này đi. Vậy thôi. Toàn bộ thỏa thuận là

thế. Để xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

Trừ những chuyến đi mở mang kiến thức cùng gia đình đến thành

phố New York, trước đây Coleman chưa từng rời khỏi Jersey, và vì
vậy đầu tiên cậu dành một ngày trọn vẹn đi quanh West Point giả vờ
như cậu ở West Point bởi vì cậu sắp đến sống ở West Point, và sau đó
cậu đấu bốc cho huấn luyện viên đội Pitt với một anh chàng giống anh
chàng cậu đã đấu tại Knights of Pythias - kém thông minh, kém đến
độ trong vài giây Coleman nhận ra rằng anh chàng này không có cách
chi đánh bại được cậu, cho dù anh ta hai mươi tuổi và là một tay võ sĩ
ở đại học. Chúa ơi, Coleman nghĩ lúc cuối hiệp đầu, nếu mình có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.