VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 226

quanh đây. Và thế là ông nhận cô. Và như thế họ bắt đầu ra sức không
hòa thuận với nhau.

Và giờ thì đến lượt cô kêu ông đến văn phòng mình để phỏng vấn.

Hồi 1995, năm Coleman rời chức chủ tịch hội đồng giảng viên để trở
lại giảng dạy, sức quyến rũ từ vẻ thanh lịch toàn diện của Delphine
xinh xắn dễ thương, với những gợi ý lém lỉnh về một thứ nhục cảm
ngấm ngầm, cùng những lời ngon ngọt văn hoa kiểu École Normale
của cô (thứ mà Coleman mô tả là “hành vi tự lăng xê thường trực của
cô”), dưới con mắt của ông, có vẻ đã thuyết phục được mọi tay giáo sư
dại gái ngu ngốc và, khi tuổi còn chưa đến đầu ba - nhưng có lẽ đã để
mắt tới chức chủ tịch hội đồng giảng viên từng là của Coleman - cô đã
chiếm được ghế trưởng khoa của phân khoa nhỏ bé mà trước đây hơn
chục năm đã sáp nhập, cùng với những khoa ngôn ngữ khác, khoa Văn
học Hy La mà ở đó Coleman đã khởi đầu với vị trí trợ giảng. Trong
khoa Ngôn ngữ và Văn chương mới lập này có một đội ngũ giảng dạy
gồm mười một người, một giáo sư tiếng Nga, một tiếng Ý, một Tây
Ban Nha, một Đức, có Delphine tiếng Pháp và Coleman về văn học
Hy La, và có năm người trợ lý thường xuyên ngập việc, gồm phụ
giảng chưa có kinh nghiệm lẫn hội người nước ngoài dạy những khóa
sơ cấp.

“Việc em Mitnick hiểu sai hai vở kịch đó,” ông nói với cô, “xuất

phát từ những băn khoăn thiển cận, hẹp hòi về tư tưởng sẽ nói không
với việc điều chỉnh lại bản thân chúng.”

“Vậy tức là ông không phủ nhận điều em ấy nói - rằng ông không

giúp đỡ em ấy.”

“Sinh viên nào nói với tôi rằng tôi nói với em ấy bằng ‘Thứ ngôn

ngữ gây sự’ thì người đó nằm ngoài khả năng giúp đỡ của tôi.”

“Vậy,” Delphine nhẹ nhàng nói, “đó là vấn đề, đúng không?”
Ông cười lớn - vừa tự phát vừa cố ý. “Chắc vậy? Thứ tiếng Anh mà

tôi nói chưa đủ tinh tế đối với một đầu óc tao nhã như đầu óc của em
Mitnick chăng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.