VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 249

rằng ông ta đã lấy đi ít nhất mười năm tuổi đời của cây dương cầm
đó.”

“Tôi cũng đang có ý nghĩa đại loại vậy.”
“Đây là Faunia Farley,” ông nói với tôi, và với cô ấy, “Đây là

Nathan Zuckerman. Hai người gặp nhau ở nông trại rồi đó.”

Cao cỡ tôi hơn là cỡ Coleman. Thanh mảnh và khắc khổ. Chẳng có

gì nhiều hiện ra trong đôi mắt. Khuôn mặt rõ ràng thiếu thần thái. Thú
nhục dục? Không hề. Không thấy ở đâu cả. Bên ngoài chỗ vắt sữa,
mọi thứ quyến rũ chấm dứt. Cô đã xoay xở để cho mình thậm chí còn
không hiện diện ở đây. Kỹ năng của một con thú, bất luận là thú săn
mồi hay con mồi.

Cô mặc quần jean bạc màu và đi đôi giày lười - Coleman cũng vậy -

và trên người, với tay áo xắn lên, là chiếc áo ca rô cũ mà tôi nhận ra là
của ông bạn.

“Tôi nhớ ông đấy,” tôi nói với ông. “Có lẽ tối nào đó tôi sẽ mời hai

người đi ăn tối.”

“Ý hay đấy. Được. Cứ thế đi.”
Faunia không còn chú ý đến chúng tôi nữa. Cô đang nhìn xa xăm

lên những ngọn cây. Chúng đang đu đưa trong gió, nhưng cô dõi theo
chúng cứ như chúng đang nói chuyện. Lúc đó tôi nhận ra rằng cô quả
thực thiếu điều gì đó, và ý tôi không phải là khả năng nói chuyện
phiếm. Nếu có thể nói ra nó là gì thì tôi hẳn đã nói ngay rồi. Nó không
phải trí thông minh. Nó không phải sự đĩnh đạc. Nó không phải sự
đoan trang hay tao nhã - những mánh khóe đó cô có thể dễ dàng thực
hiện. Nó không phải chiều sâu - sự nông cạn không phải là vấn đề. Nó
không phải tính hướng nội - ta có thể thấy trong nội tâm cô phải loay
hoay với rất nhiều thứ. Nó không phải sự tỉnh táo - cô hoàn toàn tỉnh
táo và, theo một cách hơi rụt rè, cũng có vẻ kiêu ngạo, có phần bề trên,
nhờ vào uy quyền mà những đau khổ đã đem lại. Nhưng rõ ràng có
một phần của cô không có ở đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.