VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 275

“Giờ thì em thấy rồi đây - em thấy một ông già. Em thấy một ông

già hấp hối.”

“Nói anh nghe coi.”
“Anh đã mất mọi thứ.”
“Em thấy vậy à?”
“Phải. Mọi thứ trừ em đang nhảy đây. Anh muốn biết em thấy gì

không?”

“Thấy gì?”
“Anh không đáng bị chịu cái tay bài đó, Coleman. Em thấy vậy đó.

Em thấy anh đang giận dữ. Và đó là cách nó sẽ kết thúc. Một ông già
giận dữ. Nhẽ ra nó không nên như vậy. Đó là điều em thấy: cơn giận
cực độ của anh. Em thấy cả giận dữ và hổ nhục. Em thấy, là một ông
già, anh hiểu thời gian là gì. Cho đến phút chót anh mới hiểu được nó.
Nhưng giờ anh đã hiểu. Và điều đó thật đáng sợ. Bởi vì anh không thể
làm lại. Anh không thể trở lại tuổi hai mươi lần nữa. Nó sẽ không
quay lại. Và đây là cách nó kết thúc. Và điều tồi tệ hơn cả cơn hấp hối,
điều tồi tệ hơn cả cái chết, là đám con hoang chó đẻ đã gây ra chuyện
này cho anh. Đã tước mọi thứ khỏi anh. Em thấy điều đó trong anh,
Coleman. Em thấy nó vì nó là thứ em biết. Lũ con hoang chó đẻ thay
đổi mọi thứ trong chớp mắt. Tước đi cuộc đời anh và quẳng nó đi.
Tước đi cuộc sống của anhchúng quyết định sẽ ném nó đi. Anh đã
chọn đúng người để nhảy đó. Chúng quyết định cái gì là rác và chúng
quyết định anh là rác. Bôi xấu và hạ nhục và hủy hoại một người đàn
ông vì một vấn đề mà ai cũng biết là nhảm nhí. Vì một cái từ rác rưởi
hoàn toàn vô nghĩa với chúng, tuyệt đối vô nghĩa. Và điều đó khiến ta
tức điên.”

“Anh không nhận ra là em có chú ý.”
Cô cười tiếng cười dễ dãi. Và nhảy. Không lý tưởng chủ nghĩa,

không lý tưởng hóa, không chủ nghĩa không tưởng của tuổi trẻ ngọt
ngào, bất chấp mọi thứ cô biết là thực tế, bất chấp cái thứ vô nghĩa vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.