VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 324

xóa hết hơn tám chục chữ vô dụng kia càng nhanh càng tốt. Và bên
cạnh đó là nghĩ đến các thể loại lý do, bao gồm nỗi xấu hổ, đã khiến
cô chấp nhận thất bại như một phước lành và từ bỏ hy vọng giải quyết
cái cảnh kẹt-ở-giữa bằng cách dấn thân vào một ý đồ thỏa hiệp đến bất
khả như vậy... Nghĩ rằng nếu ở lại Pháp cô hẳn sẽ không cần mẩu rao
vặt này, không cần rao vặt tìm bất cứ thứ gì, nhất là lại tìm một người
đàn ông... Nghĩ rằng việc đến Mỹ là điều dũng cảm nhất cô từng làm,
nhưng dũng cảm đến mức nào thì lúc đó cô chẳng thể biết được. Cô
chỉ làm việc đó như bước kế tiếp trong tham vọng của mình, và cũng
không phải một tham vọng thô thiển, mà là một tham vọng đáng quý,
tham vọng được độc lập, nhưng bây giờ chỉ còn mình cô với những
hậu quả. Tham vọng. Phiêu lưu. Sự hào nhoáng. Sự hào nhoáng của
việc sang Mỹ. Sự trên cơ. Sự trên cơ khi làm người ra đi. Ra đi vì cái
khoái cảm của một ngày kia hồi hương sau khi đã viên mãn, của việc
thắng lợi trở về. Ra đi vì tôi muốn một ngày nào đó trở về và nghe họ
nói - tôi muốn họ nói gì nhỉ? “Nó đã làm được. Nó đã làm được việc
đó. Và nếu nó làm được việc đó thì nó có thể làm được bất cứ thứ gì.
Một cô gái nặng chỉ nặng chưa đến năm chục ký, cao chưa tới thước
sáu, hai mươi tuổi đầu, một thân một mình, sang đó một mình với một
cái tên chẳng có ý nghĩa gì với bất kỳ ai, và nó đã làm được. Tự lập
thân. Không ai biết nó cả. Tự tạo dựng tên tuổi cho chính mình.” Và
tôi muốn ai nói ra điều này? Và nếu họ nói thì có tạo ra khác biệt gì
không? “Con gái chúng tôi ở Mỹ...” Tôi muốn họ nói, phải nói, “Nó
thành đạt ở Mỹ bằng chính sức mình.” Bởi vì tôi không thể đạt được
một thành công Pháp, một thành công thực sự, khi mẹ tôi và cái bóng
của bà ấy phủ trên mọi thứ - cái bóng từ những thành tựu của bà ấy
rồi, thậm chí còn tệ hơn, cái bóng của gia đình bên ngoại tôi, cái bóng
của dòng họ Walincourt, được đặt tên theo vùng đất được vua Saint
Louis ban cho họ vào thế kỷ mười ba và vẫn còn sống theo những lý
tưởng gia đình như hồi chúng được xác lập vào thế kỷ mười ba. Sao
mà Delphine ghét tất cả những gia đình ấy đến thế, giới quý tộc cổ xưa
với dòng máu không bị lai tạp ở các tỉnh lẻ, tất cả bọn họ suy nghĩ y

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.