VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 334

“Barton.” Cô lặp lại để ông ta hiểu được. “Barton 121,” cô nói.

“Giáo sư Roux.”

“Chuyện gì thế, giáo sư?”
“Chuyện kinh khủng.”
“Cô ổn không? Có chuyện gì vậy? Chuyện là sao? Có ai ở đó

không?”

Tôi ở đây.”
“Mọi thứ ổn chứ?”
“Có ai đó đã đột nhập.”
“Đột nhập vào đâu?”
“Văn phòng của tôi.”
“Lúc nào? Giáo sư, lúc nào?”
“Tôi không biết. Vào ban đêm. Tôi không biết.”
“Cô ổn không? Giáo sư Roux? Cô còn ở đó không? Barton Hall hả?

Cô chắc không?”

Ngập ngừng. Cố gắng nghĩ. Mình có chắc không? Thực không?

“Chắc chắn,” cô nói, lại sụt sịt không kềm nổi. “Nhanh lên, làm ơn!
Tới ngay lập tức đi, làm ơn! Có người đột nhập vào văn phòng tôi! Ở
đây tan hoang hết cả! Thật đáng sợ! Thật kinh hoàng! Đồ đạc của tôi!
Có người xâm nhập vào máy tính của tôi! Nhanh lên!”

“Đột nhập hả? Cô có biết là ai không? Cô có biết ai đột nhập

không? Có phải là một đứa sinh viên không?”

“Là chủ tịch hội đồng giảng viên Silk,” cô nói. “Nhanh lên đi!”
“Giáo sư - giáo sư, cô còn đó không? Giáo sư Roux, chủ tịch hội

đồng giảng viên Silk chết rồi.”

“Tôi biết rồi,” cô nói. “Tôi biết, thật kinh khủng,” và rồi cô gào lên,

gào lên trước nỗi kinh hoàng nơi những gì đã xảy ra, gào lên khi nghĩ
đến điều cuối cùng mà ông đã làm, và làm với cô, với cô - và sau đó,
ngày của Delphine là một cuộc huyên náo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.