VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 352

“Cô ấy sống kiểu gì thì chết kiểu vậy. Đó là lý do tại sao cô ấy

chết.”

“Cô phải đưa tôi cuốn nhật ký đó,” ông nói.
“Không. Chỉ việc ta đến đây là đã tồi tệ lắm rồi.”
“Cứ đòi hủy nó đi, hủy nó đi, tôi chẳng biết phải làm sao nữa.”
“Tôi chỉ làm điều tốt nhất cho ông.”
“Nó nói gì?”
“Không đáng nhắc lại đâu.”
“Ôi, Chúa ơi,” ông nói.
“Ăn đi. Ông phải ăn gì đó. Mấy cái bánh kếp kia trông ngon đấy.”
“Con gái tôi,” ông nói.
“Ông đã làm tất cả những gì có thể rồi.”
“Lẽ ra tôi phải đem nó đi năm nó sáu tuổi.”
“Sao mà ông không biết được. Làm sao ông biết được chuyện sau

này sẽ ra sao?”

“Lẽ ra tôi không được để nó lại cho bà ta.”
“Và lẽ ra chúng ta đừng nên tới đây,” bạn đồng hành của ông nói.

“Giờ chỉ còn thiếu điều là ông lăn ra ốm ở đây thôi. Như thế mới là
trọn vẹn.”

“Tôi muốn mớ tro.”
“Người ta đáng lẽ nên chôn cả mớ tro theo mới phải. Trong nấm mồ

đó. Cùng với cô ấy. Tôi không biết tại sao họ không làm vậy.”

“Tôi muốn mớ tro, Syl à. Chúng là cháu tôi. Đó là toàn bộ những gì

tôi còn lại trong đời mình.”

“Tôi đã lo xong mớ tro đó rồi.”
“Chúa ơi!”
“Ông không cần mớ tro đó. Ông đã chịu đựng đủ rồi. Tôi sẽ không

để cho chuyện gì xảy ra cho ông nữa. Mớ tro đó không được lên máy
bay với ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.