VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 354

sữa phải chú ý đến nó như một nét đẹp lạ ở cô, cái nét duyên duy nhất
trên khuôn mặt cô) - với cái nhìn của một người không chỉ bị kết án tù
trên chiếc xe lăn đó mà còn phải chịu nỗi thống khổ lớn hơn nhiều
trong phần đời còn lại. To lớn là thế, hay từng to lớn là thế, nhưng ở
ông chẳng còn lại gì ngoài nỗi sợ hãi. Tôi thấy rõ nỗi sợ hãi đó ở đằng
sau cái nhìn chăm chăm của ông ngay giây phút ông ngước lên để cảm
ơn tôi. “Ông tử tế quá,” người đàn ông đó nói.

Ông có lẽ vào khoảng tuổi tôi, nhưng trong lời nói của ông cho thấy

rõ một tuổi thơ quý tộc ở New England, đã tồn tại từ rất lâu trước khi
cả hai chúng tôi ra đời. Ngay từ trong nhà hàng tôi đã nhận ra nó - bị
trói buộc, chỉ qua kiểu ăn nói đó, chỉ qua kiểu ăn nói của những người
giàu có tuồng như đến từ xứ Ăng Lê, vào những quy ước lịch thiệp
của một nước Mỹ nào đó khác hẳn.

“Cô là mẹ kế của Faunia à?” Câu đó có vẻ hiệu quả trong việc khiến

cô chú ý - và cũng khiến cô đi chậm lại, có lẽ vậy. Tôi đồ rằng họ đang
trên đường trở lại College Arms, đi qua bãi cỏ rồi rẽ là tới.

“Đây là Sylvia,” ông nói.
“Cô có thể dừng lại một chút được không,” tôi nói với Sylvia, “để

tôi có thể nói chuyện với ông đây.”

“Chúng tôi đang đi cho kịp chuyến bay,” người phụ nữ bảo tôi.
Vì cô rõ ràng quyết tâm tống khứ tôi khỏi ông ngay tại đây, nên tôi

nói - trong khi cố gắng bước theo cái xe lăn, “Coleman Silk là bạn tôi.
Ông ấy không mất lái rồi lao xuống sông. Ông ấy không thể làm thế.
Chắc chắn là vậy. Xe ông ấy bị ép văng khỏi mặt đường. Tôi biết kẻ
chịu trách nhiệm cho cái chết của con gái ông. Đó không phải là
Coleman Silk.”

“Đừng có đẩy nữa. Sylvia, dừng lại mau.”
“Không,” cô ấy nói. “Chuyện này thật điên khùng. Đủ lắm rồi.”
“Chính là chồng cũ của cô ấy,” tôi nói với ông. “Chính là Farley.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.