VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 353

“Cô đã làm gì?”
“Tôi đã lo xong xuôi cho chúng rồi,” người phụ nữ nói. “Tôi tuyệt

đối không làm gì bất kính cả. Và giờ chúng không còn ở đây nữa rồi.”

“Ôi, Chúa ơi.”
“Kết thúc rồi,” cô nói với ông. “Tất cả đã kết thúc rồi. Ông đã hoàn

thành trách nhiệm của mình. Ông còn làm nhiều hơn thế. Ông không
cần phải làm gì nữa. Bây giờ ông lo ăn cái gì đi. Tôi đã thu dọn phòng
rồi. Tôi cũng đã trả tiền. Bây giờ chỉ còn việc đưa ông về nhà thôi.”

“Ôi, cô đúng là nhất, Sylvia, đích thực là nhất.”
“Tôi không muốn ông đau lòng thêm nữa. Tôi sẽ không để ai làm

ông đau lòng.”

“Cô đúng là nhất.”
“Nếm thử và ăn đi. Món bánh kếp trông ngon đấy.”
“Muốn ăn không?”
“Không,” cô nói. “Tôi muốn ông ăn.”
“Tôi không ăn hết được.”
“Dùng xi rô đi. Đây này, tôi làm cho, tôi sẽ rót cho ông.”
Tôi chờ họ bên ngoài, trên bãi cỏ, và rồi khi tôi thấy cái xe lăn đi

qua cửa nhà hàng, tôi băng qua đường và, khi người phụ nữ đẩy ông
cụ ra khỏi nhà hàng Pauline’s Place, tôi tự giới thiệu mình, vừa nói
vừa đi song song với xe lăn. “Tôi sống ở đây. Tôi biết con gái ông.
Chút đỉnh thôi, nhưng tôi có gặp cô ấy vài lần. Hôm qua tôi có dự đám
tang. Tôi thấy ông ở đó. Tôi muốn ngỏ lời chia buồn.”

Ông là một người to lớn với vóc người to lớn, to lớn hơn nhiều so

với khi ngồi rũ ra trên xe lăn ở đám tang. Ông có lẽ cao hơn mét tám,
nhưng với cái nhìn trên khuôn mặt xương xương nghiêm nghị (cùng
kiểu khuôn mặt vô hồn của Faunia, chính xác là khuôn mặt của cô -
đôi môi mỏng, cái cằm chìa ra, cái mũi khoằm nhọn, và cũng đôi mắt
xanh sâu hoắm ấy, và bên trên đó, lượn quanh đôi mi nhợt nhạt, cũng
cái rẻo thịt căng đầy đó, cái vẻ đầy đặn đã khiến tôi khi ở nông trại bò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.