VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 357

nhà kiểu đó, nối tiếp nhau trải dài gần một dặm ở hai bên phố Ward và
dù không uy nghi như những tòa nhà ở Salem, thì chúng vẫn được Hội
Lịch sử Athena xem là quan trọng, không thể quan trọng hơn, ở mạn
phía Tây của Biệt thự Bảy đầu hồi

*

. Những người này đã không đến

ngủ trong những căn phòng giả cổ được bài trí kỹ lưỡng của College
Arms để rồi bị đánh thức bởi tiếng cãi cọ om sòm ngay dưới cửa sổ
của họ. Ở một nơi cảnh đẹp nên thơ như phố South Ward và trong một
ngày đẹp trời như ngày hôm nay, việc xảy ra một cảnh lộn xộn như thế
- một ông tật nguyền khóc lóc, một phụ nữ châu Á nhỏ bé la hét, một
người đàn ông, qua bộ dạng, rất có thể là một giáo sư đại học, có vẻ
đang khủng bố cả hai bằng những điều ông ta nói - thì chắc chắn có vẻ
vừa ly kỳ vừa ghê tởm hơn nếu một chuyện tương tự xảy ra ở giao lộ
lớn trong thành phố.

“Nếu tôi được xem cuốn nhật ký...”
“Không có nhật ký gì cả,” cô nói, và tôi chẳng thể làm gì khác

ngoài việc nhìn cô đẩy ông ấy lên đường dốc bên cạnh cầu thang rồi
xuyên qua cửa chính vào trong khách sạn.

Quay trở lại quán Pauline, tôi gọi một tách cà phê và, trên tờ giấy mà
cô hầu bàn tìm được cho tôi trong ngăn kéo dưới máy tính tiền, tôi viết
lá thư sau:

Tôi là người đã đến gặp ông gần nhà hàng trên phố Town ở Athena
vào buổi sáng sau đám tang Faunia. Tôi sống ở một con đường vùng
quê ở ngoại vi Athena, cách nhà Coleman Silk quá cố vài dặm, ông
này, như tôi đã giải thích, là bạn tôi. Qua Coleman tôi đã gặp gỡ con
gái của ông vài lần. Đôi khi tôi có nghe Coleman nói về cô ấy. Mối
quan hệ của họ rất nồng nàn, nhưng không hề có gì bạo lực. Ông ấy
chủ yếu là người tình của cô ấy, nhưng ông ấy cũng biết cách làm một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.