do chính đáng. Ý anh là nó hẳn sẽ thù ghét anh vì đã không bao giờ
nói cho nó biết và bởi vì nó có quyền được biết.’ Và lúc đó, do có quá
nhiều điều có thể hiểu lầm, nên chúng tôi bỏ lửng đề tài đó. Nhưng rõ
ràng là anh ấy chẳng bao giờ quên được có một lời nói dối nằm ngay
trong nền tảng mối quan hệ của anh ấy với con cái, một sự dối trá
khủng khiếp, và thằng Markie ấy trực cảm được điều đó, ít nhiều nó
nhận ra rằng đám con cái, những kẻ mang căn cước của cha mình
trong gien và sẽ truyền căn cước đó đến con cháu mình, ít nhất là về
mặt di truyền, và có lẽ cả về thể chất nữa, một cách hữu hình, sẽ chẳng
bao giờ biết được trọn vẹn về chuyện chúng là ai và đã là ai. Đây chỉ
là một điều mang tính suy đoán, nhưng tôi đôi khi nghĩ rằng Coleman
coi Markie như một sự trừng phạt cho những điều anh ấy đã làm với
mẹ mình. Tuy rằng,” Ernestine nói thêm, một cách thận trọng, “anh ấy
chưa từng nói ra điều đó. Còn với Walter, điều tôi hiểu ra về Walter là
anh ấy chỉ cố gắng làm mọi chuyện để trám vào chỗ của bố tôi, để bảo
đảm rằng mẹ chúng tôi sẽ không đau đớn hết lần này đến lần khác.”
“Và có đúng thế không?” tôi hỏi.
“Ông Zuckerman à, đó là thứ không thể sửa chữa - không bao giờ.
Khi mẹ chúng tôi mất trong bệnh viện, khi bà mê sảng, ông biết bà ấy
nói gì không? Bà ấy cứ gọi y tá giống như những bệnh nhân trước đây
gọi bà. ‘Ôi, y tá,” bà ấy gọi, ‘ôi, y tá - đưa tôi ra xe lửa. Con tôi đang
ốm ở nhà.’ Lặp đi lặp lại, ‘Con tôi đang ốm ở nhà.’ Ngồi đó cạnh
giường bà, cầm tay bà và nhìn bà chết, tôi hiểu đứa con đang ốm ấy là
ai. Walter cũng hiểu. Đó là Coleman. Chẳng biết bà ấy có khá hơn
không nếu Walt đừng can thiệp theo cách của anh ấy, cấm cửa
Coleman vĩnh viễn như thế... chẹp, điều đó thì tôi không thể biết được
chắc. Nhưng năng lực đặc biệt của Walter chính là sự quyết đoán. Đó
cũng là năng lực của Coleman. Gia đình chúng tôi là một gia đình của
những người đàn ông quyết đoán. Bố tôi có tính đó, và nó cũng có ở
ông nội tôi, một mục sư phái Giám lý ở Georgia. Họ đưa ra quyết
định, và thế là không phải bàn cãi gì nữa. Chậc, sự quyết đoán ấy luôn