VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 395

rằng ông không thể vượt qua được thực tế là ông đang thành công với
kế hoạch của mình - rằng ông có thể lành lặn mà đối mặt với thế giới
sau những chuyện ông đã làm, rằng ông có thể làm cho mình hiện ra
trong mắt thiên hạ, mà đúng là trong mắt thiên hạ ông hiện ra như thế,
hoàn toàn thoải mái an nhiên? Hãy giả định rằng, phải, tới một lúc nào
đó cán cân nghiêng về phía cuộc sống mới và cuộc sống trước kia lùi
vào dĩ vãng, nhưng liệu ông có bao giờ hoàn toàn vượt qua được nỗi
sợ hãi bị lột trần và cái cảm giác rằng ông sẽ bị phát hiện không? Khi
lần đầu ông đến gặp tôi, điên cuồng vì cái chết đột ngột của người vợ,
vì cái chết của người vợ bị giết hại, như ông tin là thế, người vợ ghê
gớm mà ông luôn phải vật lộn, nhưng lòng tận tâm dành cho bà lại
một lần nữa bùng lên trong ông vào thời khắc bà qua đời, khi ông
xông vào nhà tôi, quay cuồng với ý nghĩ điên rồ rằng bởi cái chết của
bà ấy, tôi phải viết cuốn sách cho ông, chẳng phải tình trạng điên loạn
của ông tự nó không khác gì một lời tự thú được mã hóa sao? Lũ ma!
Bị hủy hoại bởi một từ thậm chí chẳng còn ai dùng nữa. Treo cổ ông
vì thứ đó, trong mắt Coleman, tức là tầm thường hóa mọi chuyện -
guồng máy tinh vi đằng sau lời nói dối của ông, sự căn ke hoàn hảo
nơi mưu toan của ông, tất cả. Lũ ma! Nó đã tầm thường hóa một cách
lố bịch màn trình diễn bậc thầy chính là cuộc đời khôn khéo đến phi
thường, cuộc đời dường như rất phải đạo của ông - một cuộc đời gần
như không chút sóng gợn trên bề mặt bởi mọi bão tố đều lặn vào cái bí
mật kia. Thật chẳng ngạc nhiên khi lời kết tội phân biệt chủng tộc kia
lại cho ông ra cám. Như thể thành tựu của ông chẳng bắt rễ từ gì khác
ngoài nỗi ô nhục. Thật chẳng ngạc nhiên khi mọi lời kết tội lại cho ông
ra cám. Tội lỗi thực sự của ông vượt xa bất cứ thứ gì người ta muốn
chụp mũ cho ông. Ông nói ra từ “lũ ma”, ông có cô bạn gái bằng nửa
tuổi mình - tất cả chỉ là trò trẻ con. Những lỗi lầm mới nhỏ mọn biết
bao, nhảm nhí biết bao, lố bịch biết bao và nghe hệt như là trò trẻ ranh
với một người đàn ông, trên con đường vươn xa của mình, đã làm cái
việc mà ông phải làm với mẹ mình, đến gặp bà, và nhân danh cái ý
niệm đầy chất anh hùng của ông về cuộc đời mình, nói với bà, “Kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.