VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 401

“Sao em biết điều đó?” Coleman hỏi.
“Em đoán thế. Em không biết. Đây là chuyện em tự nghĩ ra. Đây là

chuyện của em.”

“Có thể hắn đã uống thuốc và hắn vẫn tự tử như thường.”
“Có thể,” cô ấy nói. “Máu. Máu rất dính. Anh không thể nào chùi

sạch máu trên sàn được. Hết khăn này tới khăn khác. Cái màu đó vẫn
còn. Sau cùng nó cũng dần chuyển sang màu cá hồi, nhưng anh vẫn
không chùi sạch nó được. Như thể có gì đó vẫn sống. Thuốc tẩy uế
siêu mạnh - cũng chẳng làm được gì. Kim loại. Ngọt lịm. Phát ói. Em
không ói. Em bỏ nó ra khỏi đầu. Nhưng em gần muốn ói.”

“Mất bao lâu mới xong?” ông hỏi cô.
“Tụi em ở đó chừng năm tiếng. Em chơi trò thám tử nghiệp dư. Hắn

ta độ ba mươi lăm. Em không biết hắn làm nghề gì. Nhân viên bán
hàng hay gì đó. Hắn như người rừng. Loại sống trên núi. Râu ria xồm
xoàm. Tóc tai rậm rì. Cô ta thì nhỏ con. Mặt mũi dễ coi. Da dẻ sáng
sủa. Tóc sẫm. Mắt đen. Rất lặng lẽ. Rụt rè. Đó chỉ là nhận xét em rút
ra từ những bức ảnh. Hắn ta thuộc loại dân miền núi to con khỏe mạnh
còn cô ta là người nhỏ con nhút nhát. Em không biết. Nhưng em muốn
biết. Em đã nếm đủ mùi đời khi chưa thành niên. Học hành dở dang.
Em không đi học được. Bên cạnh đủ những lý do khác, thì còn là vì
em thấy chán ngắt. Đủ thứ chuyện đang xảy ra trong nhà mọi người.
Chắc mẹ nó luôn là nó cũng xảy ra trong nhà em. Làm sao em có thể
đi học và học thủ phủ của Nebraska là ở đâu? Em muốn biết. Em
muốn ra ngoài đời và nhìn cho biết. Bởi vậy em mới tới Florida, và cứ
thế em tới đủ mọi nơi, và đó là lý do tại sao em sục sạo khắp cái chòi
đó. Chỉ để xem loanh quanh. Em muốn biết điều tồi tệ nhất. Cái gì là
tệ nhất? Anh biết không? Cô ta ở đó vào lúc hắn ta làm vậy. Tới lúc
bọn em tới đó, cô ta đã được đưa vào viện thần kinh.”

“Đó là thứ tệ nhất mà em từng phải làm hả? Công việc tệ nhất mà

em từng phải làm hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.