VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 420

“Ồ đúng thế. Lỗi của tôi. Trăm phần trăm. Cô ta là một phụ nữ dễ

thương. Hoàn toàn không có gì đáng chê trách. Tất cả là do tôi. Luôn
luôn do tôi. Cô ta xứng đáng có được người tốt hơn tôi nhiều.”

“Thế cô ấy gặp chuyện gì?” tôi hỏi.
Hắn lắc đầu. Một cái nhún vai buồn bã, một tiếng thở dài - hoàn

toàn nhảm nhí, nhảm nhí rành rành một cách cố ý. “Không biết nữa.
Bỏ đi mất, tôi dọa cô ta sợ thế còn gì. Dọa cho sợ vãi cứt luôn. Xin
được gửi những lời thương nhớ đến cho cô ấy, cho dù cô ấy ở đâu.
Một người hoàn toàn không có gì đáng chê trách.”

“Không con cái.”
“Không. Không con cái. Còn ông?” hắn hỏi tôi.
“Không.”
“Có vợ không?”
“Thôi rồi,” tôi nói.
“Vậy là tôi với ông cùng hội cùng thuyền. Tự do như chim trời.

Ông viết loại sách gì vậy? Trinh thám hả?”

“Không hẳn thế,”
“Người thật việc thật hả?”
“Đôi khi.”
“Thế là truyện gì? Diễm tình à?” hắn hỏi, mỉm cười. “Hy vọng

không phải truyện khiêu dâm.” Hắn vơ như đó là một ý nghĩ khó ưa
mà ngay cả việc giữ nó trong đầu thôi cũng khiến hắn khó chịu. “Tôi
thực sự mong rằng văn sĩ làng của chúng ta không ngồi trong nhà của
Mike Dumouchel để viết và xuất bản sách khiêu dâm.”

“Tôi viết về những người như anh,” tôi nói.
“Vậy sao?”
“Phải. Về những người như anh. về những vấn đề của họ.”
“Thử kể tôi nghe tên một cuốn sách của ông xem nào?”
“Vết nhơ của người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.