VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 424

dáng người thấp lùn, dềnh dàng của hắn, nhưng hắn vẫn di chuyển
khéo léo trên mặt băng, kéo cái khoan lên bằng một tay theo kiểu bạn
kéo cây gậy bóng chày lên khỏi mặt sân lúc chạy về băng ghế của đội
sau khi phải rời sân vì một quả banh bị đối phương bắt dính. Hắn đến
bên tôi và nâng mũi khoan dài sáng loáng lên ngang mặt tôi. “Đây.”

Đây. Đây là căn nguyên. Đây là cốt tủy. Đây.
“Nếu ông nhìn vào một cái khoan tấc hai rồi nhìn sang cái khoan tấc

rưỡi,” hắn nói, “ông sẽ thấy chúng khác nhau nhiều lắm. Khi ông
khoan tay xuyên qua cả ba tấc đến bốn tấc rưỡi băng, thì xài một cây
khoan tấc rưỡi tốn sức hơn nhiều so với cây khoan tấc hai. Với cái này
đây tôi có thể khoan thủng bốn tấc rưỡi băng trong chừng hai mươi
giây. Nếu các lưỡi khoan còn tốt và sắc. Độ sắc bén là quan trọng hơn
cả. Ông phải luôn giữ cho các lưỡi khoan được sắc.”

Tôi gật đầu. “Trên băng ngoài đây lạnh thiệt.”
“Lạnh quá trời luôn.”
“Nãy giờ tôi không nhận ra. Giờ thì tôi thấy lạnh rồi. Cái mặt tôi.

Tôi bị lạnh gí đến nơi rồi. Tôi phải đi đây.” Và tôi lui một bước ra xa
lớp tuyết tan mỏng quanh hắn và cái lỗ hắn đang câu.

“Cũng được. Và bây giờ ông biết chuyện câu trên băng rồi nhỉ, phải

không? Có thể ông sẽ muốn viết một cuốn về chuyện này thay cho
truyện trinh thám đó.”

Lê chân lui lại mỗi lần nửa bước, tôi đã rút về phía bờ hồ được

chừng một mét, nhưng hắn vẫn giơ cao cái khoan trên một tay, lưỡi
khoan xoắn ốc vẫn nằm ngang tầm mắt tôi hồi nãy. Hoàn toàn bị quật,
tôi bắt đầu thối lui. “Và bây giờ ông đã biết địa điểm bí mật của tôi.
Cả chuyện đó luôn. Ông biết hết rồi,” hắn nói. “Nhưng ông đừng nói
cho ai nhé, được không? Có một địa điểm bí mật thú ra phết. Ông
đừng nói cho bất cứ ai nhé. Ông phải học cách không nói gì cả.”

“Tôi kín miệng mà,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.