VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 265

của nó, cái mùi như lạy ông tôi ở bụi này mà nhờ nó hắn lần ra dấu vết
con mồi. Lần thứ nhì hắn ăn, lần thứ ba hắn ăn và gọi món - tuy họ
vẫn không cho bồi bàn tới gần - và lần thứ tư họ để bồi bàn tới phục
vụ, và Les ăn như điên như khùng, ăn đến lúc hắn muốn nứt cả bụng,
ăn cứ như hắn không được thấy thức ăn cả năm trời.

Bên ngoài Harmony Palace, mọi người đập tay nhau ăn mừng.

Ngay cả Chet cũng hoan hỉ. Chet nói, Chet hét, “Semper fi!”

*

“Lần tới,” Les nói, khi họ chạy xe về và cái thứ dội lên là cảm giác

ngây ngất như được đội mồ sống lại, “lần tới, ông sẽ còn đi xa hơn
nữa. Lần tới ông sẽ muốn tôi phải thích mới được!”

Nhưng việc kế tiếp là đối mặt với Bức tường. Hắn phải đến nhìn

vào tên của Kenny. Và chuyện này hắn không thể làm nổi. Một lần tìm
kiếm tên của Kenny trong cuốn sách họ có ở văn phòng Cựu chiến
binh là đã quá đủ. Sau đó, hắn phát ốm cả tuần lễ. Hắn chỉ nghĩ đến
chuyện đó thôi. Dù thế nào hắn cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó. Kenny
không đầu nằm ngay cạnh hắn. Suốt ngày đêm hắn nghĩ, tại sao lại là
Kenny, là Chip, là Buddy, tại sao lại là tất cả bọn chúng mà không
phải mình? Đôi khi hắn nghĩ chúng nó là những đứa may mắn. Với
chúng mọi chuyện đã kết thúc. Không, hắn không thể, không cách chi
tới chỗ Bức tường được. Bức tường đó. Dứt khoát không. Không làm
được. Không bao giờ làm. Vậy thôi.

Hãy nhảy vì anh.

Họ đã ở bên nhau được khoảng sáu tháng, thế nên một tối nọ ông

bảo, “Nào, hãy nhảy vì anh,” và trong phòng ngủ ông bật một đĩa CD,
“The Man I Love” do Artie Shaw soạn lại với Roy Eldridge chơi
trumpet. Hãy nhảy vì anh, ông nói, nới lỏng vòng tay đang ôm chặt cô
và chỉ về phía khoảng sàn ở cuối giường. Và như thế, không chút lúng
túng, cô nhổm khỏi chỗ cô đang ngửi cái mùi ấy, cái mùi của Coleman

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.