VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 178

nhìn xa xăm, một giọng nói thoảng trong hơi gió, một khẽ động của sợi tóc
mong manh… Sẽ bớt cô đơn dường bao nếu như từ trong đáy huyệt hư vô
vọng lên một tiếng thầm thì "em đây mà…".
Những người ngồi xung quanh cùng một tâm trạng như vậy. Mỗi người đều
có một sợi giây vô hình liên hệ với một người thân thiết ruột rà ở thế giới
bên kia. Họ im lặng tuyệt đối, im lặng như trong thinh không, im lặng để có
thể cảm nhận được một bóng dáng mơ hồ thiêng liêng nào đó. Họ nghĩ rằng
chắc hẳn những người thân của họ ở thế giới bên kia cũng đang bơ vơ, cô
đơn, đợi chờ… Ngồi chen chúc nhau, chuyền hơi ấm cho nhau. Không ai
nỡ nặng lời với ai. Không ai nỡ có một cử chỉ khó chịu với ai… Hòn ngồi
bất động như pho tượng. Cô đồng Ngọc gõ chuông. Tâm tư Hòn run lên
theo tiếng chuông, run rẩy triền miên theo hồi chuông dường như kéo dài
vô tận…
Một cô gái nào đó trong đám đông được Hòn mời ngồi để hồn nhập. Một
cô gái như hàng triệu cô gái khác trong thiên hạ. Một cô gái mà Hòn chưa
hề biết tên, chưa hề gặp một lần nào… Cô ngã vật ra, nằm dài, giọng nói ơ
ớ như giọng nói của Hiên. Hòn sững sờ và không nghe thấy gì nữa…
- Ai là người nhà ông Cù Văn Hòn vào ngồi thay ông Hòn để hầu Hồn - Cô
đồng Ngọc hỏi.
Cháu Phương:
- Tôi đây.
Phương ngồi cạnh cô gái đó và hỏi:
- Mợ ơi, mợ có biết cháu là ai không?
- Cháu là cháu Phương chứ còn ai nữa… Cháu đỡ chân cho mợ, xoa chân
cho mợ, mợ đau chân lắm…
Phương đặt chân Hồn duỗi ra, xoa chân cho Hồn. Cảnh tượng diễn ra đúng
như những ngày Hiên nằm trong bệnh viện Bạch Mai được cháu Phương
chăm sóc.
- Cháu đi với cậu phải không?
- Vâng…
- Bảo cậu ngồi gần mợ.
Phương kéo cậu Hòn vào sát Hồn, rồi cầm tay cậu đặt lên trán Hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.