VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 179

- Anh xoa đầu cho em đi, em đau đầu lắm. Anh đỡ đầu em lên gối, em mỏi
cổ lắm…
Cảnh tượng diễn ra đúng như những ngày Hiên nằm trong bệnh viện Bạch
Mai được hai cậu cháu chăm sóc.
- Thế ún nam ún nữ của mợ đâu?
Phương quay lại nói với Hòn: "Ý mợ hỏi con gái con trai của mợ".
- Hai em nó bận đi làm, nó không đến gặp mợ được.
- Lần sau cháu có đi gặp mợ thì nói hai em cùng đi để mợ gặp.
- Cháu nhớ rồi. Lần sau cháu đưa hai em đi…
Tiếp sau đó, Phương không phải hỏi nữa, Hồn nói lan man từ chuyện này
sang chuyện kia:
"Hiện nay cậu đang ở một cái nhà đã bị nghiêng rồi, lún rồi. Cậu còn một
cái nhà khác đang xây dở… Cậu phân vân chưa biết ở nhà nào…
"Cái mệnh của mợ đến đó là hết. Cháu bảo với cậu đừng nuối tiếc vì mợ.
Đến lúc mợ phải đi là đi…
"Cậu chăm sóc mợ chu đáo lắm, cậu không phải ân hận gì đâu….
"Đám tang mợ cũng chu đáo lắm. Cơ quan cậu chu đáo lắm… Bà con họ
hàng, bạn bè đến dự đưa mợ đi đến nơi đến chốn…".
Hai má Phương đầm đìa nước mắt:
- Cậu có hỏi mợ gì nữa không?
- Cháu hỏi mợ ở dưới âm phủ có thiếu gì không, để cậu lo…
Đó là điều Cù Văn Hòn bứt rứt nhất. Khi hạ huyệt, Hòn và hai đứa con ném
hòn đất xuống, Hòn chợt bàng hoàng: Em ơi, em ra đi, anh không lo cho
em được đầy đủ.
Cái bát, cái đũa… Găng tay… Cuốn sổ, chiếc bút… Cuốn từ điển tiếng
Pháp… Cuốn từ điển Bồ Đào Nha - Pháp…
- Mợ ơi, cậu hỏi mợ là có thiếu gì không để cậu lo…
- Mợ không thiếu gì đâu. Cậu lo cho mợ đầy đủ lắm rồi…
- Thế mợ có dặn gì cậu nữa không?
- Mợ muốn nói với cậu một điều… Nói cậu ngồi sát vào mợ..
Phương kéo cậu vào gần hơn. Hòn xích vào, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn
như đứa bé khi đã nhận ra lỗi lầm của mình…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.