VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 196

cũng mang phần xôi nếp rồng cho mẹ. Mẹ nhớ ra chưa?
- Mẹ nhớ rồi…
- Đây là cái Hằng, con dâu hụt của mẹ…
- Con dâu hụt?…
- Cái Hằng mà chúng nó cứ gán cho thằng Lực. Mẹ nhớ ra chưa?
- Mẹ nhớ rồi… Còn anh?
- Con ấy à?… Con là thằng Cờn. Con hay nói chuyện tếu cho mẹ cười. Mẹ
nhớ ra chưa?
- Mẹ nhớ rồi… Còn anh? - Mẹ chỉ Cù Văn Hòn.
- Đây là thằng Hòn. Thằng bạn nối khố của thằng Lực. Hai thằng cùng ở
một nhà trọ. Mẹ nhớ ra chưa?
Hai tay mẹ giơ ra:
- Hòn à con?
Hòn chạy đến ôm lấy mẹ. Mẹ nói trong nước mắt:
- Các con ăn đói mặc rách bấm chí học hành… Mẹ thương các con quá…
Hôm qua thằng Lực về đây… Lúc nào nó cũng bận việc xã hội, nó chỉ về
thăm bố mẹ một lát nó lại đi ngay. Chẳng bao giờ nó ở nhà với bố mẹ được
một buổi một đêm. Tội nghiệp… lúc nào nó cũng bận việc xã hội… Chẳng
lúc nào nó được nghỉ ngơi… mẹ biết các con vào thì mẹ bắt nó ở nhà chơi
với các con… Anh em mấy chục năm giời mới được gặp nhau…
Ông Tôn xách sô nước bên nhà hàng xóm về:
- Các con ra rửa mặt mũi chân tay.
Hằng chạy ra, đỡ sô nước:
- Ấy chết? Cụ phải đi xin nước à? Nhà ta chưa đào giếng?
Bàn Tôn lại thều thào:
- Nhà có hai ông bà già, chẳng dùng hết mấy. Cứ sang xin hàng xóm vài sô
dùng được cả ngày…
Với sự nhạy cảm của người phụ nữ, Hằng chau mày:
- Sao anh Lực lại không lo đào cho cụ cái giếng, mua cho cụ cái ti vi, nhà
rộng thênh thang lại chỉ mắc một bóng điện…
- Để mẹ lo cơm nước cho các con…
Hằng đỡ lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.