VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 101

“Không sao đâu, Chas”, anh mỉm cười khích lệ. “Bây giờ thì ầm ĩ thế

thôi, chứ một tháng nữa là chẳng ai còn nhớ đến chuyện này nữa đâu”.

“Mọi người đều ghét em, anh Trevor ạ”. Tôi vừa nói vừa lau nước mắt.

“Em chỉ có đám bạn trong đội đua thuyền, vậy mà bây giờ họ cũng ghét em
rồi. Ở đây em chẳng là ai cả, ngoài một con ngốc to mồm và thô kệch nhà
O’Neill”.

“Anh không ghét em”, Trevor nói.
“Thật sao?”. Tôi ngập ngừng, vừa nói vừa liếc sang anh. Đôi mắt rực rỡ

vui vẻ của anh mỉm cười với tôi. “Anh không ghét em bởi vì anh sống với
gia đình em”.

“Không phải thế”, anh vừa nói vừa cù tôi. Tay tôi nóng dần lên và trong

lòng cũng dịu bớt. Tôi định nói điều gì đó, nhưng rồi tôi lại không mở mồm
được, vì mải loay hoay với mớ tình cảm lộn xộn với Trevor Meade, người
đàn ông tuyệt vời nhất trên đời này. “Em đừng nghĩ thế”, anh lặp lại.

“Đúng thế mà”, tôi lầm bầm.
“Đừng nói thế, Chastity,” anh nói. “Em biết là em rất tuyệt mà”.
“Anh không cần dỗ em đâu”. Tôi vừa nói vừa đẩy người anh ra và đứng

dậy. Anh đi mà trêu chọc mấy đứa bạn gái của anh ý. Đồ phong lưu.

“Chas”, anh tỏ ý không hài lòng. “Anh nói thật đấy. Em rất xinh xắn,

thông minh và hài hước. Ừ thì em cũng có vóc dáng nhà O’Neill nhưng
nhìn em rất rắn rỏi. Với lại nếu cần ai đó giúp khiêng một cái cây chẳng
hạn, thì chắc chắn anh sẽ nhờ em”.

“Anh giết em đi còn hơn”, tôi làu bàu.
Anh vươn tay kéo tôi ngồi xuống giường (mặc dù tôi tỏ ra miễn cưỡng).

“Ngồi xuống đây và đừng than vãn về bản thân mình nữa”.

“Em có than vãn gì đâu. Em chỉ thấy thương anh vì phải dỗ dành em

thôi”, tôi đáp.

“Anh thích dỗ em mà”, anh nói khẽ.
“Đúng là đồ dở hơi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.