VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 116

Chúng tôi đã cán mốc mười một cây số, lúc này đám đông càng cổ vũ

nhiệt tình hơn. Còn hơn bốn cây nữa, phần lớn là phải lên dốc cho đến khi
đến được chỗ cây cầu. Chúng tôi quành ở khúc quanh và bước vào thử
thách tiếp theo.

Con dốc khá cao làm tôi có cảm giác như leo cầu thang, đùi tôi bắt đầu

căng cứng, đầu gối phát ra tiếng răng rắc kỳ lạ mà lần chạy maratông trước
tôi không nghe thấy. Không muốn bỏ cuộc quá sớm, tôi gắng sức chạy lên
dốc để bắt kịp anh Mark.

“Anh chạy trước đây nhé”, Mark vừa nói xong liền bứt phá lên dốc. Tôi

cố gắng đuổi theo nhưng anh chạy mỗi lúc một nhanh hơn. Anh bỏ xa tôi
năm bước, tám bước, mười bước... Nhịp chạy tôi chậm dần. Cẳng chân tôi
đau nhói, bắp chân cứng nhức nhối và mấy tiếng răng rắc ngày càng rõ.

“Không phải em định ngồi đó và chịu thua đấy chứ?”
Trevor đang chạy ngay sau tôi. Anh cười với tôi. “Cố lên nào Chas,

chúng ta có thể đuổi kịp cậu ấy mà. Em biết Mark đấy, cậu ấy chỉ khoe
khoang là giỏi thôi, hết con dốc này cậu ấy cũng chẳng còn sức mà chạy
đâu”.

Có Trev chạy bên cạnh tôi như được tiếp thêm sức mạnh, và khỉ gió, tôi

lại càng thích anh hơn. Chết tiệt. Anh đúng là chàng hoàng tử bạch mã của
tôi. Chúng tôi cùng chạy lên đồi.

“Chào Trevor”. Tôi nghe thấy giọng một phụ nữ nào đó, và thấy Trev

vẫy tay với người đó nhưng anh không nhìn lại.

“Em vẫn ổn chứ?”, anh hỏi.

“Em vẫn ổn”, tôi nói. Cuối cùng chúng tôi cũng vượt lên tốp đầu. Chỗ

này chỉ còn cách cây cầu khoảng hai cây số và thêm sáu tòa nhà nữa là đến
vạch đích.

“Cố lên nào”, Trevor động viên tôi. “Anh nhìn thấy Mark đằng trước rồi

kìa”.

Đến đoạn này tôi chỉ còn thấy lác đác vài người vẫn đang chạy, chúng tôi

đang ở trong tốp dẫn đầu rồi, à chắc là phải một phần tư tốp những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.