VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 156

có hẹn, mẹ còn phải trang điểm nữa”. Nó ve vẩy đuôi và chạy lại chỗ tôi,
tai vểnh lên. “Biết đâu đấy, Buttercup, biết đâu tối nay mẹ lại kiếm được bố
cho con”, tôi nói với nó.

“Anh tập võ từ bé à?” Tôi hỏi.

“Vâng”, Ryan cười. “Tôi bắt đầu học từ lúc lên sáu, lên đai đen năm

mười bốn tuổi và tham gia đội tuyển của trường hồi học đại học”.

Tôi cứ ngỡ mình đang trong một cảnh quay nào đó. Quán Trăng Xanh

đúng như những gì Angela miêu tả ấm áp, yên tĩnh, trang trọng với những
người bồi bàn ăn vận chỉn chu và nói năng nhẹ nhàng. Nến lấp lánh trên
bàn, rượu vang ngon tuyệt, người đàn ông ngồi đối diện cũng thật hoàn hảo
và mỗi khi anh cười tôi lại thấy tim mình đập rộn.

Mọi chuyện diễn ra êm đẹp. Mái tóc của tôi được cắt tỉa gọn gàng, trông

tôi khá nữ tính trong chiếc sơ mi lụa trắng không xẻ quá sâu và chiếc váy
ngắn trắng xanh, một trong những món đồ mà Elaina đã ép tôi phải mua.
Tôi đi giày bệt, đương nhiên. Không phải đôi giày thể thao quen thuộc
thường ngày, mà là một đôi giày bệt rất dễ thương. Ryan cao hơn tôi nên
giày cao gót sẽ khiến tôi không được tận hưởng cảm giác là một cô gái bé
bỏng cần che chở nữa. Lúc tôi đến nhà hàng, Ryan đang ngồi đợi sẵn.
Trông anh giống như người mẫu của tạp chí New York Times, y như lần
đầu tiên tôi nhìn thấy anh. Anh thơm nhẹ lên má tôi và kéo ghế cho tôi.
Mọi chuyện diễn ra như trong mơ. Tôi đoán chắc chúng tôi có thể đi xa hơn
thế.

Tập trung nào, Chastity. Trước khi nghĩ đến chuyện có con với anh ấy

phải hoàn thành bài phỏng vấn trước đã.

“Trước đây anh học trường nào?”. Tôi hỏi.
“Đại học tôi học Harvard, rồi sau đó là trường y ở Yale”.

“Có vẻ anh không học giỏi lắm nhỉ?”, tôi đùa.
“Đó toàn là trường tốt mà”, anh khẽ nhíu mày. “Toàn trường rất tốt đấy

chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.