VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 164

“Vâng đúng rồi, ý hay đấy, Trev. Bút tẩy ý. Anh đúng là cứu tinh của em.

Đừng có cười nữa đấy, nhớ chưa? Em đang chết dở đây này, anh nói với
Ryan là em đang nghe điện thoại được không? Một cuộc gọi khẩn cấp
chẳng hạn? Chúng ta có cần gọi Angela đến giúp không?”

Trevor đặt hai tay lên vai tôi. “Bình tĩnh đi Chas”. Anh cười. “Anh sẽ trở

lại ngay”.

Tôi lại trốn vào toilet, trong gương tôi nhìn thấy cái vết xanh xanh ngay

chỗ ngực áo, ‘Xin chào, Eaton Falls!’.

Một phút sau tôi nghe tiếng Trev gõ cửa. “Đây, có phải em cần cái này

không?”. Anh đưa cho tôi một chai thuốc tẩy Clorox.

“Cái này cũng được. Cảm ơn anh nhé, Trev. Anh đúng là cứu tinh của

em”. Tôi đóng cửa lại, và lại giật mạnh ra. “Anh đã nói với Ryan là em
đang nghe điện thoại chưa?”

“Anh nói rồi”. Trevor đáp, mắt vẫn không rời chỗ vết bẩn.
“Tốt”. Tôi đóng cửa, cầm bình tẩy lên ngang ngực và kéo cần xịt. Chẳng

có gì chảy ra cả. “Khỉ thật!”, giọng tôi dội lại.

“Có được không em?. Trevor vẫn đứng bên ngoài cửa.

Tôi vặn nắp lọ và thử lại, vẫn không được. “Em không biết dùng cái này

thế nào, Trev ạ”.

“Đâu, đưa đây anh thử xem nào”, nói rồi Trevor đẩy cửa vào.
Anh đứng ngay trước mặt tôi, cầm cái bình xịt và xem xét cẩn thận. “Em

chỉ cần quay cái này để mở khóa”, anh nói rồi luồn tay vào trong áo tôi.
“Xin lỗi nhé”, anh lẩm bẩm khi chạm phải người tôi. Mắt anh ngước lên
nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống. Miệng tôi khô khốc khắp người tràn đầy thèm
muốn, chân tay mềm nhũn ra, tôi nuốt nước bọt. Trevor à, làm lại một cần
nữa đi. Anh túm cái áo kéo ra phía trước và thử nút xịt.

Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, bàn tay chỉ cách da thịt

tôi vài centimet, chỉ vài centimet thôi. Tôi liếm môi, chỉ mong quên được
cái tay Trevor đang để trong áo tôi, chuyện này chẳng có gì cả, chỉ là anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.