VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 166

đi mua một cái pizza và về nhà anh. Thay vào đó, anh lại vun vào cho tôi
và Ryan.

Đúng là đồ tồi. Đồ làm hàng. Anh có cần phải giả vờ tử tế như thế không

hả? “Được rồi, thấy không?”. Trevor lên tiếng. “Vết bẩn gần hết rồi. Trông
cũng tạm ổn rồi đấy. Em cứ để khô một lát là sẽ ổn ngay thôi”. Anh đứng
thẳng dậy và cười. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy là sự nóng
bỏng đầy hấp dẫn.

“Cảm ơn anh”, tôi nói, giọng có chút lãnh đạm.
“Không có gì”, Trevor hạ giọng. Suốt mấy giây liền anh không nói gì

thêm. Sau đó anh lùi lại và tôi biết cơ hội đã mất.

Tôi hắng giọng. “Anh thật tuyệt vời, Trevor ạ. Nếu ngày nào đó không

làm lính cứu hỏa nữa anh có thể mở tiệm giặt là được đấy”.

Anh vẫn cười trước câu đùa hơi vô duyên của tôi. “Này, Angela cũng

được đấy. Khá được là đằng khác”.

“Tất nhiên rồi, cô ấy rất tuyệt”.
“Được rồi. Chúc em buổi tối vui vẻ”. Anh quay lưng bước ra khỏi toilet

nữ.

Tôi tự lo liệu nốt phần còn lại. Ngực áo tôi vẫn hơi ẩm nhưng ít ra không

còn xanh lè nữa và sau một phút kiên trì lau bằng giấy ăn, cái vết bẩn cũng
mờ hẳn. Tôi rửa tay và thở dài, tự nói với mình trong gương. “Ryan
Darling”, tôi lẩm nhẩm. “Ryan. Bạn trai tôi là bác sĩ. Xin chào. Đây là
chồng tôi, Ryan. Anh ấy rất tuyệt. Anh ấy là người sâu sắc, thông minh.
Bạn đã nhìn thấy gò má nào như vậy chưa? Đúng là quá hoàn hảo”.

Khi trở lại chỗ ngồi tôi không gặp khó khăn gì với việc tảng lờ Trevor,

ngay cả khi anh có nhìn sang, tôi cũng chẳng buồn để ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.