VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 23

Tay bóc gói bánh Pop-Tarts vị quế, tôi khoan khoái dựa đầu vào tủ bếp.

Tôi rất thích ngôi nhà này, đây là ngôi nhà đầu tiên mà tôi tự mua bằng tiền
của mình. Tất nhiên nó cũng còn nhiều khiếm khuyết, như là cái lò sửa hay
tậm tịt, bình nóng lạnh thì hơi nhỏ, phòng tắm cạnh phòng ngủ thì không sử
dụng được, nhưng dù sao đây đúng là ngôi nhà mà tôi mơ ước. Căn nhà
được đóng gỗ thủ công, với các cột đá trước hiên, khung cửa sổ rộng lớn
(kiểu kiến trúc này rất phổ biến ở Eaton Falls và tôi vẫn luôn mơ ước một
ngôi nhà như vậy). Tôi ở căn phòng lớn trên gác còn anh Matt nhận phòng
nhỏ hơn cạnh bếp. Kể từ khi hai anh em thỏa thuận xong về vụ “đóng nắp
bệ xí sau khi dùng”, tôi và anh Matt sống với nhau khá hòa thuận.

“Về rồi à?”. Anh tôi bước ra từ phòng tắm, trên người vẫn đang vận

chiếc áo choàng tắm, cả căn phòng bốc khói nghi ngút.

“Anh ăn bánh không?”
“Có.”
“Anh tắm rồi đấy à?”. Tôi hỏi.

“Ừ, đến lượt em đấy”.
“Chắc hẳn ông anh quý hóa của em vẫn nhớ để phần đứa em gái đáng

thương này ít nước nóng chứ?”, tôi khấp khởi hi vọng.

“Chết, anh quên béng mất là còn có em. Xin lỗi nhé”.

“Hừ, đúng là đồ ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến mình”, tôi thở dài.
“Em tự nói mình đấy à?”. Anh cười rồi tự động rót hai tách cà phê.
“Cảm ơn. Này, khi nào thì các anh mới chịu đến sửa cái nhà tắm trên nhà

đấy”, tôi vừa hỏi vừa nhâm nhi tách cà phê. “Không có ý gì đâu nhưng em
rất cần một cái nhà tắm riêng”.

“Ừm, anh cũng chưa biết được”, Matt ậm ừ.
Giống như những lính cứu hỏa khác ở thị trấn này, anh tôi cũng phải

kiếm thêm một nghề tay trái, bởi họ không thể sống nhờ đồng lương ít ỏi
mà hội đồng thành phố vẫn trả được (đề tài ấy là câu chuyện muôn thuở
của gia đình tôi kể từ khi tôi còn bé). Anh Matt cùng anh Lucky và vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.