VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 263

quần lót trên tay xuống, dùng hết sức bình sinh đạp mạnh cánh cửa như thể
một con bò tót đang lên cơn điên.

Cánh cửa cuối cùng cũng phải bật mở. Tôi bước ra và... Khốn kiếp, giẫm

đúng bãi nôn của con chó chết tiệt kia trong tình trạng trên người không
một mảnh vải che thân.

“Cháu đây rồi”, có tiếng người cất lên. “Chúng ta tìm cháu mãi”.
Bố Ryan đang đứng trước cửa ra vào. Mặt cắt không còn một giọt máu,

tôi đứng hình ngay giữa bãi nôn. Kinh sợ, lõa lồ, không một mảnh vải trên
người. “Ryan và phu nhân Darling đưa Bubbles tới chỗ thú y rồi, bác sĩ
Darling nói và ném cho tôi một cái nhìn soi xét như mọi khi. “Cháu muốn
uống gì không?”

Mãi một lúc lâu sau Ryan mới buồn qua phòng tôi nói chuyện. Đó là trận

cãi vã đầu tiên sau niềm vui làm tình.

Thực ra tôi và Ryan chưa bao giờ cãi nhau. Suốt cả tháng qua mọi

chuyện đều diễn ra tốt đẹp, chúng tôi chẳng có gì để to tiếng. Nhưng bây
giờ, khi tôi bị đẩy vào tủ quần áo, bị bỏ rơi và khóa chặt bên trong, chưa kể
còn bị bố chồng tương lai nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng thì đáng để cãi
nhau lắm chứ. Tốt nhất là chúng tôi nên đối diện với chuyện đó. Kể ra cãi
nhau cũng có cái hay của nó.

“Em à, em cứ làm quá lên thôi”, Ryan nhẹ nhàng nói trong khi tôi vẫn

hằm hằm. “Anh xin lỗi đã làm em tức giận nhưng anh cũng đâu có biết
cánh cửa tủ bị kẹt. Anh không hiểu mình đã làm sai chuyện gì”.

Tôi nổi điên gằn lên từng từ. “Ryan! Em-trần truồng-tủ quần áo - bố

anh!”

“Con cún của mẹ anh bị ốm, Chastity à. Anh phải giúp mẹ chứ”. Nhìn

Ryan thộn đến mức tôi chỉ muốn gõ lên đầu anh một cái cho thông.

Tôi hít một hơi thật sâu. “Anh biết không Ryan, anh đúng là đồ tồi”. Tôi

kết luận.

“Anh không phải đồ tồi”, anh phản đối. “Có một con vật đang bị thương,

nghĩa vụ của anh là phải giúp nó. Đấy là lời thề Hippocrates, em biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.