VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 29

“Trông này cô ơi!”, Olivia đột nhiên lên tiếng.
Tôi xoa đầu con bé, nó có những lọn tóc đỏ rực tuyệt đẹp (may mà con

bé theo gen mẹ chứ gen tóc nhà O’Neill gốc Ái Nhĩ Lan chúng tôi chỉ toàn
một màu đen nhàm chán). “Sao thế nhóc?”

“Răng cháu bị lung lay này!”. Con bé vừa nói vừa há to. Tôi chưa kịp

ngăn nó lại, và thậm chí còn chưa kịp ú ớ gì thì ngón tay múp míp của con
bé đã kịp đẩy chiếc răng vào trong và để hở hố sâu hoăm hoắm đang be bét
máu. Máu rỉ ra, thấm đẫm cả mấy chiếc răng bên cạnh. Tôi kinh hãi đến
mức không tài nào thở được.

“Th...th...ấy không cô?”. Livvy vừa chỉ vào cái lỗ vừa hỏi. Nước bọt của

con bé lẫn với máu bắn ra tay tôi. “Th...th...ấy chưa cô? Cái răng lung lay
đấy!”

“Thôi... xin con...” Mắt tôi bắt đầu mờ đi, tay tôi ướt nhẹp và lạnh ngắt.

Tôi quáng quàng nhảy bổ ra sau, vô tình va phải bố tôi. May mà ông đã
giúp tôi trấn tĩnh lại.

“Livvy! Cháu biết là cô sợ máu mà! Cháu ra chỉ cho chú Mark đi”.
Tôi nháy mắt và lắc đầu, trong bụng vẫn chưa hết khiếp đảm. “Cảm ơn

bố”. Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào.

“Tội nghiệp con gái yêu của bố”, bố vừa nói vừa vỗ vai tôi.

Cái cảm giác vừa bực tức vừa xấu hổ quen thuộc lại ùa về trong tôi.

Trong cái gia đình toàn những người đàn ông mạnh mẽ chuyên đóng vai
anh hùng này, tôi không những là đứa con gái duy nhất (lại còn không có
bạn trai, và không có con) mà còn là đứa con yếu đuối nhất. Kể cả không
có chuyện đó thì tôi cũng đã thấy lạc lõng lắm rồi. Tuy tôi có dáng người
cao lớn và sức vóc thừa đủ chinh phục dãy núi Appalachian nhưng lại có
một thứ dễ dàng khiến tôi chùn bước, đó là máu và mấy cảnh máu me.
Chúng đi với nhau như một đôi vậy, những cảnh máu me lúc nào cũng có
máu và ngược lại. Có lẽ tôi là người nhà O’Neill duy nhất khiếm khuyết cái
gen “anh hùng” truyền thống của gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.