VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 311

Tôi nói không ra hơi. Hình như tim tôi có chút vấn đề, đập thình thịch,

rất chậm và mạnh.

“Mẹ nói xong chưa?”, Jack gằn giọng.

“Xong rồi”, mẹ thở dài. “Mẹ biết chuyện này sẽ làm các con thấy sốc

nhưng mẹ nghĩ các con nên về nhà đi. Ngày mai muốn nói gì thì gọi cho
mẹ, được không?”. Các anh trai tôi lần lượt đứng dậy. “Chastity này, con ở
lại một chút được không?”

Tôi chỉ gật đầu, không nói nổi nên lời.
Các anh trai chị dâu tôi cùng lũ trẻ lặng lẽ rời khỏi nhà mẹ như những

bóng ma. Một sự im lặng đáng sợ. Tôi ngồi lặng trên ghế sofa dưới ánh đèn
mờ, mắt không rời khỏi tấm thảm dưới sàn. Đầu óc tôi hoàn toàn trống
rỗng.

Mẹ vào nhà sau khi chào tạm biệt nốt mấy đứa cháu, bà ngồi xuống

chiếc ghế đối diện với tôi. “Mẹ biết chuyện này làm các con bất ngờ,
Chastity ạ”.

Cổ họng nghẹn lại. “Mẹ à”, giọng tôi lạnh tanh, “sao mẹ có thể làm thế

chứ?

Mẹ yêu bố mà”.

Mẹ nhìn tôi chằm chằm rồi bước tới ngồi cạnh. “Con yêu, trước đây

đúng là như vậy. Trong một thời gian dài bố con...”, bà thở dài, “bố con đã
từng là tình yêu của đời mẹ”.

“Thế thì mẹ đừng lấy chú Harry nữa. Nhất là khi mẹ vẫn còn yêu bố

con”. Tôi biết mình lý sự cùn như một đứa trẻ lên mười nhưng không sao
kiềm chế được. Buttercup tự động bước lại gần và ngả đầu vào lòng tôi.

“Tình yêu rồi cũng sẽ cạn thôi, Chastity ạ”. Mẹ nói nhẹ nhàng rồi đưa tay

vuốt tóc tôi. “Nếu tình yêu không được đáp lại, rồi cũng đến lúc nó sẽ héo
mòn mà chết”.

“Bố yêu mẹ cơ mà”. Một giọt nước mắt chảy xuống mũi Buttercup, nó

nhanh chóng liếm sạch. “Tất nhiên là bố yêu mẹ rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.