VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 315

“Bố con có sao không?”, tôi thì thầm.
“Mẹ gọi cho Mark rồi, nó với Luke sẽ tới chỗ bố con ngay bây giờ”. Mẹ

nhìn xuống đất. “Mẹ nghĩ con cũng nên về đi, mẹ muốn ở một mình”.

Suốt dọc đường quay về, tôi lái xe như người mất hồn. Về đến nhà tôi

thẫn thờ cho Buttercup ăn tối. Đứng nhìn nó ăn ngon lành, mõm thọc hẳn
vào bát thức ăn, tôi cảm thấy căn phòng như thu nhỏ lại. Tôi cố không nghĩ
đến chuyện của bố mẹ nữa, chuyện ấy quá đau lòng. Tôi cần phải ra khỏi
đây.

Nhưng nơi tôi muốn đến và nơi tôi nên đến là hai chỗ hoàn toàn khác

nhau. Tôi xỏ chân vào đôi giày thể thao và chạy xuống phố, về hướng mà
tôi nên đến.

Trời đã tối mịt, âm thanh của tối mùa hè thật rộn ràng, tiếng đài, tiếng

sập cửa, tiếng trẻ con gào thét và cả tiếng tập bóng trong công viên Reilly.
Tất cả các nhà hàng ngoài trời đều kín khách, đèn đường nhấp nháy, mọi
người cười nói ăn uống vui vẻ. Tôi chạy không ngừng, đôi giày thể thao gõ
nhịp đều đều trên vỉa hè.

Bệnh viện đa khoa Eaton Falls lúc nào cũng sáng rực đèn đón khách.

Sảnh chính được trang trí họa tiết sặc sỡ và cây cối được cắt tỉa gọn gàng,
tất cả như muốn thay cho lời chào mời thân ái nhất. Phù hợp thật.

“Tôi có thể giúp gì cho cô?”. Cô gái ngồi bàn lễ tân hỏi tôi.
“Khu phẫu thuật ở tầng mấy nhỉ?”, tôi hỏi. “Tầng sáu”, cô ấy đáp. “Cô

đến thăm người nhà à?”

“Không”, tôi đáp. “Tôi đến gặp bác sĩ Darling”.
“Để tôi gọi điện trước cho bác sĩ”. Cô gái chưa kịp dứt lời thì tôi đã bước

nhanh về phía thang máy.

Tôi sải từng bước nhanh và nặng nề về phía khu phẫu thuật tầng sáu.

“Cho tôi hỏi bác sĩ Ryan Darling có ở đây không?”

Cô y tá cau có ngước lên nhìn tôi. “Bác sĩ đang ở cùng bệnh nhân”.
“Anh ấy đang trong phòng phẫu thuật à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.