VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 33

“Ừ được rồi. Tám giờ nhé?”, tôi đáp.
“Ăn cơm thôi”. Tiếng mẹ vang lên.

Chúng tôi lần lượt ngồi vào bàn. Bố, mẹ, Jack, Sarah, Lucky, Tara,

Elaina, Matt, Trevor và tôi, cả nhà ngồi chen chúc quanh bàn ăn. Mark
nhận ăn trong bếp để trông chừng lũ trẻ và tránh mặt Elaina.

Mẹ cúi xuống mở tấm ni lông bọc đĩa thức ăn và bày ra bàn mấy món mà

bà vừa hì hụi nấu. Nếu gọi đây là bữa tối thì quả là gượng gạo và có phần
hơi khiên cưỡng.

Jack nhìn đĩa thức ăn mà không giấu nổi sự thất vọng. “Cái món đó sẽ đi

ra khỏi bụng con trông y hệt như lúc nó chui vào, chảy dài thành dây, xám
ngoét và cứng quèo. Và phải rất khó khăn nữa.

“John Michael O’Neill! Con không biết xấu hổ à?”. Mẹ rít lên, chúng tôi

thì phải cố gắng lắm mới nhịn được cười.

“Cảm ơn anh đã chia sẻ”. Sarah cố gạt đi.
“Kinh quá”. Lại đến lượt Lucky. “Đúng thì có đúng nhưng mà nghe hơi

ghê. Mà đấy là nếu nó có thể ra được. Lần trước ăn tối ở đây xong em đã bị
ốm cả tuần liền. Cái món cừu hầm lần ấy làm em không thể đi lại nổi. Hình
như em còn bị chảy máu lúc đi vệ...”

“Luke!”. Mẹ quát ầm lên. Lucky cúi xuống vừa kịp tránh cái tát giả vờ

của mẹ.

Các món ăn Ai Len càng ngày càng trở nên phổ biến và được ưa chuộng

nhưng không hiểu sao mấy món Ai Len mà mẹ nấu cứ như thể từ thời nạn
chết đói khoai tây

[7]

vậy. Thịt bò rẻ tiền thái miếng to tổ chảng, luộc. Khoai

tây xám ngoét đóng thành túi nửa cân tích đầy dưới hầm, luộc. Cà rốt, luộc.
Củ cải, luộc. Đậu cô ve, luộc. Nước sốt, cháy.

“Ngon lắm, cảm ơn mẹ”, tôi giả vờ vui vẻ.

“Đúng là đồ xu nịnh”, Matt thì thầm.
“Kệ em”, tôi khẽ đáp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.