VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 331

Đây sẽ là cuộc sống của mình sau này. Tôi thầm nghĩ khi chúng tôi dạo

bước trên phố. Không khí thật thoáng đãng và trong lành, một làn gió nhẹ
thổi qua đưa hương bánh mỳ ngào ngạt từ đâu đến. Manhattan thật lộng lẫy
và ồn ào. Tôi đưa tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn, Ryan cười. “Bố mẹ anh
sẽ rất vui cho mà xem”, anh khẽ nói.

“Anh có chắc không?”, tôi hỏi lại. Anh cười phá lên và bóp nhẹ tay tôi.

Viễn cảnh về những buổi lễ Tạ ơn và Giáng Sinh cùng vợ chồng phu nhân
Darling

(thêm cả Bubbles nữa chứ) cứ lởn vởn trong đầu tôi, xa vời và viễn

tưởng như những bức họa của họa sĩ Salvador Dali. “Bố mẹ em cũng sẽ rất
vui”.

“Tất nhiên rồi”, Ryan đáp. Tôi cố không nhíu mày. Thay vào đó, tôi

mường tượng ra cảnh Ryan sẽ ngồi thu lu một chỗ trống trận bóng truyền
thống các mùa lễ Tạ ơn của gia đình tôi. Tất nhiên ai trong nhà tôi muốn
làm hỏng đôi tay vàng của Ryan, nên rất có thể họ sẽ để anh ngồi sang một
bên. Dù sao thì cũng sẽ rất vui.

Hôm sau chúng tôi ngủ nguyên buổi sáng, dậy ăn trưa rồi đi mua sắm ở

trung tâm thương mại Saks. Chủ yếu Ryan mua là chính. Anh sắm mấy bộ
vest mới, đồng thời cũng rất chu đáo mua cho tôi một ít nội y đắt tiền và bộ
đồ ngủ bằng lụa màu hồng (chắc muốn nhắc khéo tôi về chuyện thay cái áo
phông Yankees cũ mèm mà tôi vẫn hay mặc khi đi ngủ). Lúc về khách sạn,
tôi gọi điện cho mẹ và báo tin vui cho bà.

“Ôi Chastity”, mẹ reo lên. “Con yêu, tốt quá, tốt quá!”. Mẹ nói tối hôm

sau sẽ gọi các anh chị tới ăn tối để tôi và Ryan thông báo trực tiếp tin vui
này đến mọi người.

“Vâng”, tôi đáp. “Được đấy mẹ ạ”.
Ryan cũng gọi cho bố mẹ anh và tôi nói chuyện với phu nhân một lát.

“Con cứ gọi bác là Libby là được rồi”, bà nói. “Bác đã có sẵn mấy nhà thiết
kế cho váy cưới của con rồi đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.