VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 362

Tôi giữ chặt tay để tiếng khóc không bật ra. Bố cúi xuống hôn nhẹ lên

trán mẹ rồi ôm lấy bà. Mắt ươn ướt nhưng bố vẫn đang cười.

“Mike à?, mẹ nói. “Anh giúp em một việc được không?”

“Bất cứ việc gì em cần”. Bố đáp. Giây phút ấy tôi biết ông đang nói thật

lòng mình.

“Ngày mai anh đưa em vào lễ đường nhé”.
Bố quệt nước mắt và nhìn thẳng vào mẹ rồi đáp. “Nếu anh được vinh dự

đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.