VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 51

đằng sau, tôi run rẩy bấm từng phím 911, và hồi hộp chờ tiếng trả lời ở đầu
dây bên kia.

“Cứu hộ 911 đây, chúng tôi có thể...”

“Có một phụ nữ sắp sinh ở đây!” Tôi gào ầm lên. “Sinh em bé! Gấp lắm

rồi!”

“Có phải chồng tôi đấy không?” Kim hỏi.
“Cô có thể cho chúng tôi biết địa chỉ được không?” Tổng đài viên yêu

cầu.

“Vâng... vâng, để tôi xem, chúng tôi... chúng tôi đang ở cửa hàng đồ chơi

mới khai trương thuộc thị trấn Eaton Falls. Ở trên phố, để xem này, phố
Ridge thì phải? Bên cạnh cửa hàng cà phê, cách đồn cứu hỏa khoảng tám
dãy nhà gì đó. Các anh gọi luôn bên cứa hỏa đó được không? Họ có cả xe
cứu thương và tất cả vật dụng cần thiết! Họ đã bắt đầu đi chưa? Sao tôi
chưa thấy ai hết? Họ đâu rồi? Sao họ vẫn chưa đến?”

“Cô không gọi cho chồng tôi đúng không”. Tiếng Kim vang lên sau lưng

tôi. “Cô gọi 911 đấy à? Sao cô lại làm thế?”

“Bởi vì cô sắp sinh em bé đến nơi rồi mà tôi thì không biết đỡ đẻ!” Tôi

hét ầm lên.

“Đội cứu hỏa Eaton Falls đang trên đường tới rồi! Cô có muốn tôi giữ

máy cho đến khi họ tới không?” Tổng đài viên tiếp tục.

“Vâng! Vâng! Xin đừng cúp máy! Xin đừng bỏ rơi tôi!”
Ngực phập phồng liên tục mỗi khi tôi cố lấy hơi, nhưng tôi vẫn cố lảo

đảo bước về phía Kim. Cô nhìn tôi qua cái bụng lùm lùm, trông có vẻ
không hài lòng. “Đừng rặn”, tôi nói với cô, “Họ sắp tới rồi. Đừng rặn nhé.
Cô có cần tôi lấy khăn không? Hay là cô uống cà phê nhé? Tôi có mua cả
bánh nữa, tôi định để lát nữa sẽ ăn, nhưng cô ăn cũng được, tất nhiên rồi.
Cô ăn bánh nhé? Đừng có rặn đấy. Tôi không giỏi xoay xở mấy chuyện này
đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.