VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 77

Chương 6

B

ổi tối ngày làm việc thứ hai tôi đưa Buttercup ra ngoài đi dạo. Hít một

hơi tận hưởng không khí trong lành, tôi khoan khoái ngắm nhìn những khu
vườn hoa thủy tiên và dạ phong lan rực rỡ. Buttercup cũng bắt chước dừng
lại hít hà một bông hoa dù chân nó suýt chút nữa xéo nát mấy nàng hoa
phía dưới. “Lại đây nào, Buttercup!”, tôi giật nhẹ sợi dây xích. Nó ngồi
phịch xuống cách khóm hoa có vài centimét, ngước lên nhìn tôi buồn rầu
rồi thở dài thườn thượt. Một con sóc chắc đã đoán được chó cưng của tôi
lười biếng đến mức nào nên ngang nhiên chạy nhảy ngay cạnh nó.
Buttercup vẫn nằm yên không hề nhúc nhích, rồi vật sang một bên và rên
lên từng tiếng. “Thôi nào, Buttercup!”. Thế là cả quãng đường về tôi gần
như phải kéo lê nó trên mặt đất, còn nó chẳng làm gì ngoài việc rên rỉ và
vẫy đuôi. Có vẻ như nó thích như vậy. “Mày đúng là một con chó lười
biếng”, tôi cười. Nó vui vẻ vẫy đuôi, ra điều đồng tình.

Mười phút sau tôi tắm rửa xong xuôi rồi thay đồ để chuẩn bị ra ngoài.

Buttercup tru lên một tràng não nề tiễn tôi ở cửa, chẳng khác nào tiếng

chó sói hay chó săn vì vùng Baskervilles vậy. Vừa dứt tiếng tru, nó lại gục
xuống ngủ tiếp. Tôi cũng chẳng lấy làm lạ.

Tối nay tôi sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên của khóa tập huấn cứu hộ y tế.

Mặc dù không chắc mình muốn tham gia khóa học này, nhưng tôi cũng
không muốn suốt ngày tự biến mình thành con ngốc mỗi khi nhìn thấy dù
chỉ là một vết thương nhỏ. Cả đời này cứ lúc nào nhìn thấy máu là tôi cũng
lại muốn ngất đến nơi (nói giảm nói tránh rồi đấy). Đã đến lúc tôi phải thay
đổi. Tôi muốn mình trở nên mạnh mẽ giống như... ừm, giống như Aragorn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.