VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 127

"Không có thật mà, tảng đá đó không phải do em cược được, là em

làm giả thôi." Trong lúc bối rối Ngô Địch buột miệng thốt ra.

Lạc Dịch nhìn cậu ta: "Cậu làm á?" Anh đột nhiên như bị một cú tát

vào mặt, tức tối nói, "Đồ khốn kiếp! Cậu hại cả anh của cậu, cậu ta mở cửa
hàng dễ lắm à? Cậu gạt cậu ta, làm đá giả cho cậu ta bán, muốn đập bảng
hiệu của cậu ta sao?"

Ngô Địch quýnh quáng ôm đầu khóc: "Em đâu có giấu anh ấy, em học

từ anh ấy cả mà."

Lạc Dịch nhìn Ngô Địch, cả người toát nên vẻ áp bức.

Ngô Địch cuống quýt chữa lời: "Anh em đã rửa tay gác kiếm từ lâu,

giờ không làm nữa. Lần này do em nợ tiền, anh ấy thật sự không cứu được
em nữa nên mới đồng ý giúp em bán lần cuối."

"Rửa tay gác kiếm." Lạc Dịch cười khẩy, "Cậu không cần sợ tôi nói

với người khác, căn cứ vào tay nghề của cậu, xem ra anh cậu cũng là hạng
tép riu thôi, không gạt được bao nhiêu tiền đâu."

"Anh em có địa vị giang hồ." Ngô Địch liền bị mắc câu, "Đá ngọc nào

qua tay anh ấy giá tiền cũng tăng lên vùn vụt, rất nhiều người có sở thích
sưu tầm đều không phân biệt được. Có lần lợi hại nhất đến cả chuyên gia
giám định cũng nhìn lầm đấy."

"Chuyên gia giám định? Dọa ai chứ hả?" Lạc Dịch tỏ vẻ không có

hứng thú, cho rằng là chuyện khoác lác liền đứng dậy.

"Thật mà, người đó rất lợi hại, giờ thân bại danh liệt rồi. Là một Phật

tháp ngọc phỉ thúy đời Thanh..."

Lạc Dịch hút thuốc, đáy mắt tĩnh lặng như mặt trời lặn sau núi. Giống

như không nghe thấy lời Ngô Địch nói, hồi lâu sau anh mới nhìn xuống:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.