VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 185

"Anh cố gắng chịu đựng một chút nữa..." Chu Dao kinh hoảng, cuống

quýt lấy điện thoại anh định thúc giục.

Anh ngẩng đầu, mồ hôi làm nhòe tầm mắt, nhìn cô đăm đăm. Nhưng

một giây sau sắc mặt anh liền biến đổi, thình lình ngã vào ngực cô, mất đi ý
thức.

Khi Lạc Dịch tỉnh lại, phòng bệnh không có một bóng người. Rèm cửa

sổ đang mở, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, bầu trời cao xanh vời vợi. Chuyện
sau đó anh không nhớ rõ, chỉ mang máng Chu Dao ôm đầu anh khóc thảm
thiết.

Anh nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, bắt đầu suy nghĩ đến khối đá phỉ

thúy kia, tỉ lệ giống hệt với viên A Tang đeo trên cổ. Theo ám chỉ của
Khương Bằng, chắc hẳn là Ngô Minh đưa. Mượn dao giết người ư?

Lạc Dịch ý thức được anh cần giúp đỡ rồi đây.

Ánh sáng trong phòng bỗng nhiên thay đổi. Lạc Dịch liếc mắt nhìn

sang, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Chu Dao nhón chân rón rén đi vào
giống như một con mèo. Cô cầm một hộp giữ nhiệt, chậm chạp khẽ tiếng
đóng cửa, lại từ từ quay người, bắt gặp Lạc Dịch đang lẳng lặng nhìn cô.

"Anh tỉnh rồi à." Chu Dao nở nụ cười thật tươi, chạy đến.

Lạc Dịch hờ hững hỏi: "Cô đang đóng kịch câm à?"

Chu Dao khẽ lườm anh, nể mặt anh là bệnh nhân nên không thèm

tranh cãi. Cô mở hộp giữ nhiệt ra, cười tít mắt nói: "Canh gà đã hầm lâu
lắm rồi đấy, mau ăn lúc còn nóng đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.