VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 289

Anh tiếp tục hôn lên khoé môi cô, bầu má cô, rồi rơi vào nốt ruồi bên

tai cô. Cảnh đêm mờ ảo, vành tai cô cong cong tựa vầng trăng khuyết.

“Ôi...” Toàn thân cô run run như có dòng điện chạy qua. Tay cô nắm

chặt lấy tay áo anh, người cứng đờ.

Lạc Dịch nhích ra một khoảng, cúi xuống nhìn coi đắm đuối. Cô đỏ

mặt tía tai không chịu ngẩng đầu.

Anh cắn môi mỉm cười, khẽ khàng hỏi: “Có phản ứng rồi hả?”.

Cô không lên tiếng, tay vẫn níu lấy tay áo anh, nửa giây sau liền đá

anh một cú, im lặng bày tỏ sự kháng nghị.

Lạc Dịch thấy tai cô đỏ bừng, lại không nhịn được đưa tay chạm thử,

cảm giác hệt như củ khoai nóng hổi. Cô nhăn mày nhưng không né tránh
tay anh. Cô bé này, chọc ngoáy anh hết lần này đến lần khác, đến khi bị anh
cắn một cái lại ngoan ngoãn biết điều đến vậy.

“Chu Dao...” Anh nâng cằm cô lên, cô nhìn anh với đôi mắt ướt át

trong veo. Anh bỗng quên mất mình muốn nói gì, nụ cười cũng quên nở
trên môi.

Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngẩng đầu nhìn anh. Ngoài kia chợt truyền

đến tiếng cãi cọ, đánh nhau chí choé hoà với tiếng nhạc càng lúc càng sôi
sục. Hai người đều hoàn hồn. Lạc Dịch nhìn về nơi xảy ra ra vụ việc, cầm
chìa khoá mở cửa căn phòng bên cạnh, bình tĩnh nói: “Em đợi anh một
chút, anh xử lý xong việc sẽ đến ngay”.

Cuối cùng Chu Dao đã có cơ hội vào phòng Lạc Dịch. Vốn tưởng rằng

nơi đây sẽ được bày trí ấm áp như nhà riêng, không ngờ vẫn mang phong
cách của khách sạn. Có điều phòng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, ga
giường, chăn nệm, sô pha nhìn qua có thể nhận ra đều là hàng đặt riêng,
chiếc giá trên tường bày đầy các loại đá sặc sỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.